"Sợ sao?"
Thẩm Dịch Quân đi đến bên giường, bật cây đèn ngủ ở trên bàn nhỏ cạnh giường, rồi cường thế kéo Kiều Di vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của cô.
Kiều Di để im cho hắn lau, cả người run rẩy nằm trong vòng tay của hắn.
"Muốn ra ngoài không?"
Nghe Thẩm Dịch Quân, cô điên cuồng gật đầu, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm hắn.
"Tôi thấy em vẫn rất tốt, đâu phải những gì như người khác nói đâu." Hắn vén gọn mái tóc dài của cô ra đằng sau.
"Cho tôi ra ngoài đi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không muốn ở đây nữa đâu." Cô hạ mình cầu xin Thẩm Dịch Quân, khác với dáng vẻ bình tĩnh tiếp nhận như lúc trước, hiện giờ cô sợ thật rồi.
Cô không muốn ở lại căn phòng này nữa đâu.
Toàn những giấc mơ đáng sợ.
Cô không chịu được.
"Em làm gì sai?"
"...Tôi đã giết người, tôi đã gián tiếp làm Phi Phi ngã xuống rồi xảy thai, anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh, đừng nhốt tôi ở đây mà, tôi sợ lắm..." Kiều Di sợ hãi dán chặt người mình vào người Thẩm Dịch Quân mà không phòng bị gì.
Ôm chặt cánh tay hắn như sợ Thẩm Dịch Quân đi mất bỏ mình lại ở căn phòng đáng sợ này.
"Tôi có thể đưa em ra khỏi căn phòng này..." Hắn dừng một lúc, bắt lấy được tia sáng trong mắt Kiều Di, ánh mắt hắn ánh lên tia nham hiểm: "Chỉ cần em thỏa mãn được tôi, tôi sẽ đưa em ra."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2580048/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.