Cánh cửa mở ra, thấy người đi vào là Thẩm Dịch Quân, cô mệt mỏi dời mắt.
Sắc mặt hắn hôm nay có phần âm trầm hơn, có lẽ là gặp chuyện gì đó không vui.
"Phi Phi tỉnh rồi." Câu này của Thẩm Dịch Quân thành công gây sự chú ý, cô lại chuyển ánh mắt mình đặt lên người hắn.
"Nhưng do chấn thương đầu quá nặng, cho nên đã bị mù." Hắn đứng cạnh giường, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô.
"..." Kiều Di im lặng không nói gì, hô hấp hơi khó khăn, cô nắm chặt tấm chăn trong tay.
"Ngày mai tôi sẽ sai người đưa em đến bệnh viện, ngoan ngoãn mà kiểm tra mắt, đừng có chọc giận tôi."
Đến lúc này, Kiều Di mới mở miệng nói: "Anh muốn tôi hiến giác mạc cho cậu ấy sao?"
"...Đây là tội ác mà em gây ra, trả cho cô ấy một đôi mắt sáng, tôi sẽ đáp ứng một nguyện vọng của em."
Một tia sáng vụt qua mắt cô, Kiều Di trầm tư suy nghĩ một lúc, suy nghĩ xem có nên tin tưởng lời nói của hắn hay không.
"Được, mong anh giữ đúng lời."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Dịch Quân, cô thở dài.
Dù rất nhiều lần bị hắn lừa, nhưng cô vẫn phải tin hắn thêm lần nữa, không, là bắt buộc phải tin, cô sẽ cố nắm bắt một tia hy vọng nho nhoi này để thoát ra khỏi nơi lồng giam tăm tối này.
***
Ngày hôm sau.
Mặc xong một bộ quần áo kín đáo, Kiều Di được quản gia Trương đưa ra ngoài, ánh nắng chiếu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2580046/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.