Chui được ra khỏi xe, Kiều Di ngồi bệt xuống đường thở dốc.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên trán, cô sờ lên rồi nhìn, trên tay dính ra một ít máu, có lẽ bị một mảnh thủy tinh cứa trúng.
Cơ thể do mấy ngày liên tiếp bị hành hạ nên rất yếu ớt, chỉ đẩy có cái cửa xe thôi mà cũng thấy mệt, trong lòng cô tự cười nhạo chính mình.
Sau khi ổn định lại được hơi thở, cô cố gắng đứng lên, mở cửa ghế lái ra, dùng hết sức lực kéo quản gia Trương ra ngoài.
"Quản gia Trương, ông tỉnh lại đi." Nhìn vết thương đầy rẫy trên gương mặt già của quản gia Trương, cô không dám động vào, bất lực nhìn xung quanh xem có bóng dáng người nào đi qua không.
"Bạch tiểu thư..." Ông Trương yếu ớt lên tiếng, vừa nãy đôi chân ông bị đầu xe ép đến gãy, giờ cả người không thể động đậy.
"Tôi đây, ông cố gắng cầm cự, sắp có người đến cứu rồi." Nhìn xuống đôi chân của ông, Kiều Di cắn chặt hàm răng để ngăn tiếng kêu của mình.
Đôi chân của ông Trương hiện giờ đã biến dạng, còn có một khúc xương chọc thẳng ra ngoài, máu chảy ra một mảng đường, cảnh tượng thảm đến nỗi khiến người ta không dám nhìn lại.
Kiều Di nhắm mắt quay đầu sang phía khác.
"Bạch tiểu thư từng hỏi tôi rằng tại sao tôi lại đối xử tốt với cô như vậy, thật ra tôi là một người cha...con gái tôi nếu còn sống thì bây giờ cũng đã lớn bằng cô..." Ông nghẹn ngào chia sẻ.
Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-toi-ac/2580044/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.