Chui được ra khỏi xe, Kiều Di ngồi bệt xuống đường thở dốc.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên trán, cô sờ lên rồi nhìn, trên tay dính ra một ít máu, có lẽ bị một mảnh thủy tinh cứa trúng.
Cơ thể do mấy ngày liên tiếp bị hành hạ nên rất yếu ớt, chỉ đẩy có cái cửa xe thôi mà cũng thấy mệt, trong lòng cô tự cười nhạo chính mình.
Sau khi ổn định lại được hơi thở, cô cố gắng đứng lên, mở cửa ghế lái ra, dùng hết sức lực kéo quản gia Trương ra ngoài.
"Quản gia Trương, ông tỉnh lại đi." Nhìn vết thương đầy rẫy trên gương mặt già của quản gia Trương, cô không dám động vào, bất lực nhìn xung quanh xem có bóng dáng người nào đi qua không.
"Bạch tiểu thư..." Ông Trương yếu ớt lên tiếng, vừa nãy đôi chân ông bị đầu xe ép đến gãy, giờ cả người không thể động đậy.
"Tôi đây, ông cố gắng cầm cự, sắp có người đến cứu rồi." Nhìn xuống đôi chân của ông, Kiều Di cắn chặt hàm răng để ngăn tiếng kêu của mình.
Đôi chân của ông Trương hiện giờ đã biến dạng, còn có một khúc xương chọc thẳng ra ngoài, máu chảy ra một mảng đường, cảnh tượng thảm đến nỗi khiến người ta không dám nhìn lại.
Kiều Di nhắm mắt quay đầu sang phía khác.
"Bạch tiểu thư từng hỏi tôi rằng tại sao tôi lại đối xử tốt với cô như vậy, thật ra tôi là một người cha...con gái tôi nếu còn sống thì bây giờ cũng đã lớn bằng cô..." Ông nghẹn ngào chia sẻ.
Kiều Di yên lặng lắng nghe, không dám ngắt lời.
"Hôm đó là một ngày bão lớn, vì bận việc nên tôi không đến đón con, đến lúc tôi xong việc đi đến lại không thấy con gái đâu, ngay sáng ngày hôm sau, con bé trở về nhà với bộ dạng ướt nhẹp, cả người đầy rẫy những vết thương, ánh mắt nó oán hận nhìn tôi như muốn lên án: 'Tại sao ba không đến đón con'."
Nói đến đây, ông Trương không nhịn được mà bật khóc:
"Con bé vì quá nhục nhã mà đã gieo mình xuống nước biển lạnh giá, tôi là một người ba, mộ người thân duy nhất của nó mà tôi không thể làm được gì, chỉ có thể gào khóc ôm xác con gái."
Lúc này, Kiều Di hiểu ra, thì ra quản gia Trương luôn đối xử tốt với cô như vậy là có nguyên do, không phải vì mục đích xấu, mà là do cô bằng tuổi với con gái của ông ấy.
Cổ họng Kiều Di nghẹn đắng, nhớ lại những việc mà cô đối xử với ông, cảm giác tội lỗi dâng trào: " Xin lỗi ông.."
"Đừng khóc, cô là một cô gái ngoan, có thể chịu đựng nhục nhã để ngoan cường sống bảo vệ ba mẹ của mình, cô đã làm hết sức rồi..." Nói đến đây, máu từ miệng ông tuôn ra liên tục, cô hoảng loạn không biết nên làm thế nào.
"Ông Trương, ông cố gắng cầm cự, đừng chết..."
"Kiều Di à..." Ông Trương run rẩy gọi cô: "Phải kiên cường mà sống, ba mẹ cô đến chết vẫn muốn bảo vệ cô là có nguyên do, đừng phụ lòng của ba mẹ mình." Cố gắng nói xong từ cuối, ông nhắm mắt lại rơi vào hôn mê.
"Ông Trương! Ông Trương, ông tỉnh lại đi, người đâu, có ai không, cứu với!" Kiều Di tuyệt vọng nắm lấy tay áo của quản gia Trương, con đường vắng tanh giờ chỉ có tiếng hét đầy đau khổ của cô.
Mưa rơi tầm tã như đang thương tiếc cho số phận người người, máu đỏ trên đường đã bị nước mưa cuốn trôi đi, Kiều Di lặng người không động đậy, cô chỉ ngồi đấy, im lặng mà ngồi cạnh cái xác đã dần lạnh đi của quản gia Trương.
Bỗng một cái ô xuất hiện trên đầu Kiều Di, cô được người đàn ông cưỡng chế kéo dậy, hắn vô cảm ra lệnh với đàn em: "Xử lí cái xác đi."
"Vâng."
Thẩm Dịch Quân vòng tay qua eo cô, không ngại bộ dạng ướt nhẹp thảm hại của Kiều Di, hắn cưỡng chế đưa cô đi đến xe.
"Anh không thấy buồn sao?"
"...Sao tôi phải buồn?"
"Quản gia Trương đã chết rồi."
Hắn cười nhạt, đôi mắt không có nửa điểm thương tiếc trước cái chết của người quản gia đã đồng hành với mình từ nhỏ đến lớn: "Ba mẹ tôi chết tôi còn không buồn, một con chó trung thành chết, sao tôi phải buồn?"
Kiều Di im lặng không nói gì thêm.
Tấm màn ngăn cách được nâng lên, Thẩm Dịch Quân đưa cho cô một túi quần áo, Kiều Di hiểu ý bắt đầu thay đồ...
Chiếc xe chạy đến bệnh viện, cô đi theo hắn vào khám mắt, y tá định xử lí vết thương trên trán cho cô nhưng lại bị cô né tránh.
Thẩm Dịch Quân đứng đằng sau im lặng quan sát hết tất thảy, hắn không quan tâm gì nhiều mà đi ra ngoài hành lang.
Ngồi xuống ghế chờ để đợi Kiều Di, thấy Lục Cảnh nhanh chóng đi đến chỗ mình, hắn lạnh giọng hỏi: "Là ai làm?"
"Là Mặt Sẹo! Hắn muốn trả mối thù rạch mặt hồi trước mà quản gia Trương gây ra."
"San bằng!" Hai từ đã làm Lục Cảnh hiểu.
"Vâng!"
Cửa phòng khám mở ra, Kiều Di bước ra ngồi xuống cạnh Thẩm Dịch Quân, mái tóc ướt che đi khuôn mặt của cô: "Tôi sẽ hiến giác mạc cho Phi Phi, đổi lại...anh thả tự do cho tôi."
Thẩm Dịch Quân nghe vậy không nói gì, khuôn mặt hắn lạnh băng, khiến người ta nhìn vào lạnh hết cả sống lưng.
"Tôi cho em thời gian suy nghĩ lại-"
"Không cần." Cô ngắt lời, quay sang nhìn Thẩm Dịch Quân, đôi mắt không còn sức sống không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: "Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ trực tiếp hủy hoại đôi mắt này!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]