Trong khi đó ở nhà cậu đang vò đầu bứt tóc không biết nó đang ở đâu, nỗi lo sợ ập đến tâm trí cậu. Nhìn đồng hồ,bây giờ là 8h tối,ngoài trời lại mưa. Cậu chạy sang nhà nó cũng chưa về.
- Cậu chạy đi đâu rồi Ngọc Nhi. Hừ...
Cậu rồ ga phóng xe,tốc độ xe giờ có thể đo bằng tốc độ ánh sáng. Nhưng điểm đến đầu tiên không phải trường học mà là...nhà hắn.
...king koog..king koog..
Có người giúp việc vội vã chạy ra mở cửa.
- Cậu tìm ai ạ???
- Quốc Minh có nhà không.
- Có ạ. Mời cậu vào.
Chưa vào đến nhà cậu đã gọi lớn.
- Quốc Minh, anh ra đây cho tôi.
Nghe lớn tiếng hắn từ trên tầng bước xuống, giọng ngái ngủ.
- Cái quái gì vậy ,không để cho tôi ngủ hả!!!
- Anh đã làm gì với Ngọc Nhi * cậu lao tới nắm cổ áo hắn *
- Buông cái bàn tay của cậu ra * hắn gằn giọng * Cô ta không liên quan đến tôi.
Cậu nhếch môi cười,tận dụng bộ mặt băng giá của mình cho thấy 1 sự khinh thường đối với đối phương.
- Không liên quan,có phải a muốn trả thù tôi nên lấy cô ấy làm bia đỡ đạn không.
Hắn cũng tức giận không kém,thuận tay nắm luôn cổ áo hắn
- Để trả thù cậu không cần thiết phải dùng đến cô ta cậu hiểu chứ!!!
- Hừ! Không phải a chính là người cố ý muốn đâm xe vào cô ấy sao. Cô ấy giấu tôi không cho tôi biết nhưng tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-su-lua-doi/3266385/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.