...Ting...ting...
Có tin nhắn đến, là số máy lạ kia.
“ Cô tiếp tục đi vào trong nếu không...”
Nhìn khung cảnh nơi đây thật hoang vu, là nơi đang được xây dựng nên không có ai lui tới đây cả,tất cả tường đã không còn nguyên vẹn,rêu mọc xanh rì,thật u ám không khỏi khiến người ta có cảm giác rùng rợn. Nó chăm chú quan sát xung quanh rồi lại nhìn dòng tin nhắn không rõ người gửi kia trong lòng cảm thấy chút bất an
- Thôi mình liều vậy.
Nó bước từng bước về phía trước,vẫn không 1 bóng dáng nào,tiếp tục đi sâu vào bên trong, nó lên tiếng gọi.
- Có ai không???
...1 lần... 2 lần... 3 lần...
Không 1 hồi âm, không 1 tiếng động. Nó lấy hết can đảm bước vào cánh cửa bên trong. Bỗng...
....RẦM...
Cánh cửa bị đóng lại khi nó vừa bước vào.
- Nè,có ai bên ngoài không ,nè...nè
- Tại sao lại nhốt tôi trong đây,mau mở cửa ra,mau mở ra???
Nó liên tục đập cửa,la hét mong sẽ có ai đó nghe thấy nhưng bên ngoài lại vang lên 1 giọng nói...giọng nói của...
- Hahaha...cô cứ việc la hét nếu cô muốn,chỉ có điều nơi đây...chậc chậc...không có ai lui tới...haha
-”giọng nói này nghe quen quen,là của Hồng Anh nhưng còn điệu cười man rợn đó thì hoàn toàn không phải” những suy đoán lóe lên trong đầu đó nhưng nó hoàn toàn không thể tưởng tượng ra con người phía sau cánh cửa kia.
- Cô là ai chứ,tại sao lại nhốt tôi trong đây.
- Hahaha...có trách thì phải trách mày quá ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-su-lua-doi/3266384/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.