“ Đình Nam, em bảo anh cái này.” Đỗ Thanh Vy cố gắng mỉm cười chịu đựng cơn đau muốn xé toạc tay mình ra.
“ Không...em đừng nói gì hết, em sẽ mất sức anh không muốn nghe.”
“ Anh đúng là đồ đàn ông vừa khó tính vừa độc đoán.” Cô lại càng cười tươi hơn.
“ Đúng anh là người độc đoán anh không cho phép em rời đi vì vậy em phải nắm chặt tay anh vào.” Nói xong giọng anh lại như van nài cô, “ Cầu xin em đấy!”
“ Em xin lỗi nhưng mà em sắp không chịu nổi rồi. Đình Nam em đau quá.”
“ Ừm anh biết, anh biết mà. Em cố gắng một chút nữa thôi có được không em.”
Sắc mặt anh đã trắng bệch nhưng vẫn động viên cô, cô biết anh không thể chịu đựng được lâu nữa nếu cố chấp có lẽ cả hai sẽ cùng chết, cô không muốn anh phải chết cùng mình.
“ Em có thể nhờ anh một vài chuyện không.”
“ Không, em muốn làm gì tự sống mà làm đi, anh không thể giúp em.”
“ Kệ anh, em cứ nói! Em hơi ích kỷ có thể nhờ anh chăm sóc Bắc Bắc cùng bố mẹ em được không. Hai người cũng già rồi em sợ họ không chịu nổi...”
Như biết được sự việc cô sẽ làm mặt anh trở nên nghiêm túc, “ Nếu em đi thì đưa anh đi theo đi.”
“ Làm sao anh có thể nói được như vậy chứ. Nếu anh dám chết theo em hận anh cả đời đấy.”
“ Đỗ Thanh Vy anh cấm em nói những lời linh tinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973039/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.