“ Mẹ ơi tại sao lại gọi là 7 chú lùn ạ.”
“ Vì các chú ấy rất thấp, thấp từng này nè.” Nói xong cô đưa tay ra làm minh họa cho con gái.
“ Vậy mẹ ơi tại sao bà phù thủy lại cho công chúa ăn táo độc.”
Cô cưng chiều vuốt lấy những sợi tóc tơ mượt mà của con gái, “ Vì công chúa rất xinh đẹp nên bà phù thủy ghen ghét.”
Cô bé lại tiếp tục thắc mắc, “ Vậy mẹ ơi tại sao chỉ cần hoàng tử hôn là công chúa sẽ tỉnh lại ạ?Chẳng lẽ hoàng tử là thầy thuốc sao?”
Cô con gái này của cô từ khi biết nói luôn muốn hỏi cô ngàn vạn câu hỏi vì sao, “ Vì...khụ khụ...”
“ Thu Nguyệt con đi ra ngoài vườn chơi cho mẹ con nghỉ ngơi đi, con cứ hỏi nhiều là mẹ con lại mệt đấy.” Một giọng nam ấm áp truyền từ ngoài cửa vào.
Cô bé suy nghĩ hai giây rồi lại nhìn mẹ mình mới vâng dạ đáp, “ Vâng ạ, con biết rồi bác! Con sẽ đi chơi với em cún nhà hàng xóm ạ.”
Trịnh Mình Khải nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “ Thu Nguyệt là ngoan nhất, mau đi chơi đi.”
Sau khi cô bé đi mất anh mới tiến đến ngồi cạnh giường, bàn tay ấm áp đưa ra nắm lấy tay cô nhẹ giọng nói, “ Con bé Thu Nguyệt đúng là càng ngày càng lớn rồi còn biết nghe lời như vậy ha ha...”
“ Đúng vậy, mới đây mà con bé đã gần 2 tuổi rồi.”
“ Thu Uyển, cuối tháng sau chúng ta về nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973036/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.