“Không phải, mẹ là mẹ, là mẹ của Bắc Bắc, mẹ mẹ mau nói cho bố biết mẹ là mẹ của con đi .” Đứa bé mặt đầy nước mắt, khóc nức nở lay lay người cô
Cô cũng đau lòng, giúp đứa trẻ lau nước mắt, “Đừng khóc.” Cô muốn an ủi đứa trẻ, nhưng lại không biết nói lời gì, cũng may có cô con gái Thu Nguyệt hướng ngoại của của cô tiến đến lau nước mắt cho cậu bé, “ Anh trai nhỏ...đừng khóc nữa.”
Nhìn thấy đột nhiên có một đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu trước mặt mình cậu bé lập tức nín khóc, “ Mẹ đây là em gái mẹ sinh cho con sao?”
“ Không... phải.”
Cô bé Trịnh Thu Nguyệt cũng nhanh chóng tiến tới ôm lấy Chu Đình Bắc chạy vòng tròn cười đầy vui vẻ không cho cô nói lời nào, “ Hay quá, hóa ra mình cũng có anh trai! Vui quá mẹ ơi.”
Trịnh Thu Uyển:“...”
Chu Đình Nam lúc này cũng chạm ánh mặt đến đứa trẻ nhỏ xíu dưới chân mình, nghi ngờ hỏi, “Đây là con em sao?”
“ Đúng vậy? Anh hỏi làm gì.”
“ Là của ai?”
“ Anh bị điên à, tôi với anh không quen biết sao tôi phải nói với anh.”
Lúc này cô ngồi xuống định bế con gái đi thì cậu bé kia lại lao tới, “Mẹ, Bắc Bắc mỗi ngày đều nhớ mẹ, lần này đừng rời xa con nữa có được không."
“Đừng khóc.” Đứa trẻ này vừa nãy còn cười giờ lại khóc thật khiến cô muốn toát mồ hôi đầu.
“Mẹ, ôm Bắc Bắc đi, mẹ và em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973034/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.