“ Thả tôi ra! Các người điên rồi.”
“ Ha ha rất nhanh thôi cô sẽ được đoàn tụ cùng chồng mình rồi nên cứ ngoan ngoãn đứng ở đây đi. Trật một nhịp là chết không thấy xác đâu.” Nói xong hắn còn đưa ngón tay bẩn thỉu của mình lên vuốt ve khuôn mặt cô.
Đỗ Thanh Vy nghiêng mặt đi cố tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu kia. Cô hiện tại đang bị lũ điên này treo trên một vách núi, cô chỉ có duy nhất một viên đá đang lung lay để làm trọng tâm đứng vững, hai tay bị trói vào một sợi dây thừng. Sợi dây này chỉ cần bị đứt cô cũng sẽ theo hòn đá này rơi xuống vực. Chỉ cần nhìn xuống dưới thôi đã đủ khiến cô choáng váng.
Thật không ngờ mấy con người này lại có thể nghĩ ra một chiêu trò độc ác không có nhân tính như vậy.
“ Đỗ Thanh Vy ơi là Đỗ Thanh Vy à, cô cuối cùng cũng có ngày hôm nay rồi. ” Nói xong Lưu Hồng Diễm cẩn thận tiến đến gần cô thì thầm muốn tránh Trần Dũng nghe thấy, “ Hôm nay cô sẽ phải chết ở đây.”
“ Lưu Hồng Diễm, đồ đàn bà độc ác. Cả đời này cô sẽ sống khổ sở thôi. Nếu hôm nay tôi chết nhất định sẽ là ma theo ám cô cả đời.”
Lưu Hồng Diễm không những không sợ mà còn cười như điên như dại rồi đưa tay tát chát vào mặt của cô, “ Ha ha ha ha Đỗ Thanh Vy sắp chết rồi mà còn bày đặt dọa dẫm tôi sao.”
“ Vậy thì cô cứ đợi đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973041/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.