Buổi đêm ở chỗ cậu thường rất yên tĩnh hầu hết mọi người sống ở đây đều sống nhờ vào công việc làm đồng cho nên đi ngủ rất sớm
Bố mẹ cậu cũng không ngoại lệ, vì bán đồ ăn sáng và trưa vậy nên cũng cần phải đi ngủ sớm để mai dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho khách
Hạ Thiên thay bộ quần áo ngủ rồi leo lên giường cậu nằm chống tay vào đầu nhìn ra ngoài cửa đợi Lâm Hữu lên
Lâm Hữu ở dưới nhà đang nài nỉ mẹ
" Mẹ ơi tối nay cho con ngủ với mẹ đi lâu lắm con không được ngủ với mẹ rồi"
Bố cậu chen vào ngay
" Hồi nhỏ mày tranh vợ của bố thì còn tạm chấp nhận được, bây giờ mày muốn tranh thì mơ đi con"
Cậu bĩu mỗi
" Đi mà bố mỗi hôm nay thôi"
" Đừng có mè nheo nữa, ngủ với Hạ Thiên suốt có thấy con kêu ca gì đâu sao hôm nay kêu lắm thế. Đi ngủ đi, bố với mẹ đi ngủ đây"
" Bố ơi"
*Cạch
[ Trời ơi giờ mà lên phòng thì khác gì tự mình vào hang cọp không cơ chứ]
*Phù
Không phải sợ, lên nhảy vào giường ngủ luôn mặc kệ cậu ta làm gì thì làm
* Cậu tắt điện bước từng bước một lên tầng
Vừa đi vừa lẩm bẩm
" Không sợ, không sợ, không sợ" điều quan trọng luôn phải nhắc ba lần
* Mở cửa
Cảnh tượng Hạ Thiên đang nằm trên giường nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt gian xảo khiến cậu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-truoc-mat-nhung-nhan-ra-muon-mang/3557250/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.