Đã qua mấy ngày sức khoẻ cũng trở về trạng thái tốt hơn. Lâm Hữu mới dậy đã vươn vãi khởi động 
" Một hai một hai..." 
Hít thở không khí của ngày mới không thể không thốt lên câu cảm thán 
" Hôm nay trời đẹp thật đấy !" 
Cậu với tay lấy điện thoại, mắt nhìn chăm chú vào lịch biểu đã sắp xếp trong lòng liền buồn chán mà thở dài 
" Haizzz... Lại sắp đến mùa hè rồi, nghĩ đến thôi lại cảm thấy ám ánh, da gà nổi hết cả lên" 
Nguyên do của việc này chắc hẳn là vì vào năm cậu còn nhỏ, khi đó thời tiết nóng oi ả mặc dù trong nhà của thiếu gia nhỏ có điều hoà nhưng Lâm Hữu lại không thích chơi trong nhà mà muốn ra ngoài chạy nhảy, hoạt động ngoài trời 
Thân hình bé lon ton liền không chần chừ mà chạy ngay vào phòng kéo thiếu gia nhỏ đang ngủ dậy nói với giọng hớn hở 
" Chúng ta ra ngoài chơi đi, ở trong nhà ngột ngạt lắm" 
Cậu chủ nhỏ dụi dụi mắt mồm thì ngáp ngơi , khuyên ngăn : 
" Thôi cậu đừng ra ngoài kia chơi, nắng với nóng lắm, ở trong nhà có điều hoà mát như này không phải tốt hơn sao" 
Lâm Hữu thấy không được liền ôm tay cậu chủ nhỏ lắc lắc mồm không ngừng năn nỉ 
" Đi mà, cậu đi ra chơi với tớ đi. Tớ chơi một mình buồn lắm" 
Đôi mắt long lanh đến tan chảy kia lại thành công thuyết phục cậu chủ nhỏ. 
Bước chân xuống giường vừa đi vừa dụi mắt thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-truoc-mat-nhung-nhan-ra-muon-mang/3552017/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.