Khóc đến đã đời rồi ngừng, nước đọng lại trên mắt vẫn còn, mũi với mắt thì đỏ ứng lên. Bây giờ mới bình tĩnh được chút nhìn qua người bên cạnh cũng bị đốt trong lòng cậu liền cảm thấy tội lỗi không ngừng. 
May thay không bị đốt trên mặt, chỉ bị đốt ở tay với chân thôi 
Cậu nhanh chân xuống giường đi lấy hộp cứu thương mở ra lấy cây nhíp để gắp kim con ong ra cho Hạ Thiên trước rồi mới gắp cho mình. Gắp xong rồi bôi thuốc để vết thương mau lành 
" Tớ xin lỗi, nếu không phải vì tớ ham chơi thì cậu đã không bị ong đốt sưng hết ta hết chân lên như này rồi" 
Cậu chủ nhỏ cười cười trêu chọc cậu 
" Vậy cậu mau đền bù tớ bằng việc làm bài tập về nhà cho tớ đi" 
" Cậu lại bắt đầu dở chứng lười làm bài rồi đấy" 
Lấy hộp thuốc ra bắt đầu bôi cậu mới chợt nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng, chuyện này phải nói luôn với Hạ Thiên 
" Này tớ bảo" 
" Sao vậy" 
" Chuyện hôm nay cậu đừng nói với ai nhé, bí mật đấy. Không tớ sợ bị ăn chửi lắm, đã thế còn bị phạt nữa" 
" Được rồi" 
" Vậy móc nghéo đi" 
Hai ngón út móc ngéo chạm ngón đầu vào với nhau lập lời thề không ai nói nửa lời. 
Nhớ lại khoảng thời gian ấy đúng là vừ vui vừa ám ảnh, cũng may cả hai không bị sốt 
Mà chả hiểu sao từ lúc bị ong đốt tính cách năng động của cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-truoc-mat-nhung-nhan-ra-muon-mang/3552018/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.