30 phút sau, Đường Vy dần bình tĩnh lại, cô nằm yên lặng trong lòng anh, đôi mắt đỏ hoe không nói lấy một lời.
Cố Tranh ôm chặt lấy, đôi mắt đầy sự tự trách. Anh tự trách điều gì? Vì đã không đi cùng cô. Nếu lúc đó, anh đi cùng cô, cô đã không bị Trương Diệu Vân hãm hại, mọi chuyện sau đó đã không xảy ra. Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã muộn, có tự trách cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Không gian tĩnh lặng bỗng chốc bị giọng nói của cô phá vỡ.
- A Tranh! Em muốn về nhà. Đưa em về nhà.
- Được. Chúng ta về nhà.
Cổ Tranh cởi áo khoác, trùm lên người cô, ôm cô rời khỏi Hoắc gia từ cửa
sau.
Về đến nhà, Đường Vy lập tức nhốt mình trong phòng tắm, cô dùng khăn liên tục chà mạnh lên làn da mình, dù da có xuất hiện vết xước, cô cũng không dừng lại. Cô muốn dùng cách này, để xoá đi dấu vết của Hoắc Hành còn xót trên người mình. Nhưng dù có chà đến rách da cô cũng không cảm thấy dễ chịu.
Cổ Tranh đứng bên ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, anh lập xông vào, anh nhìn làn da đầy vết xước kia, lập tức chạy đến nắm chặt lấy tay cô, ngăn cản cô tự hành hạ chính mình.
- Vy Vy! Đừng, đừng làm tổn thương mình, em có thể đánh anh, mắng anh, cầu xin em đừng làm tổn thương bản thân.
Cố Tranh gục đầu vào tay cô, miệng không ngừng cầu xin. Thà rằng cô đánh anh, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3722643/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.