Hoắc Hành vội vàng chạy đến phòng ngủ của mình.
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở ra, trước mắt Hoắc Hành là một bóng tối bao trùm khắp căn phòng. Đường Vy ở đâu? Không phải cô ở đây sao?
Hoắc Hành bước vào, một hương thơm kỳ lạ sộc vào mũi anh ta, nhưng anh ta không mấy quan tâm, chỉ liên tục gọi tên cô.
- Đường Vy! Đường Vy!
Hoắc Hành bật công tắc đèn, ánh sáng ấm lập tức lấn áp bóng tối. Hoắc Hành nhìn cô đang bất tỉnh trên giường, vội vàng chạy đến gần cô, anh ta khẽ lay người cô, gọi tên.
- Đường Vy!
Hoắc Hành không ngừng gọi cô nhưng cô không chút phản ứng. Gương mặt anh ta càng trở nên lo lắng.
- Đường Vy! Cô đợi tôi, tôi đi gọi bác sĩ.
Hoắc Hành quay người, giật bước đi hai bước thì anh ta khựng lại, cơ thể bắt đầu nóng lên.
- Sao đột nhiên nóng quá?
Đôi mắt Hoắc Hành bất chợt mở to, dường như nhớ ra điều gì đó. Hương thơm? Chính là do hương thơm đó. Hoắc Hành đảo mắt khắp phòng, tìm kiếm một thứ đó. Ánh mắt anh ta dừng lại ở lư hương đặt trên bàn, đang toả hương thơm.
Hoắc Hành loạng choạng bước đến gần, hất mạnh lư hương xuống đất. Tiếng keng keng vang lên, lư hương rơi xuống đất, rơi vãi khắp sàn. Nhưng bây giờ đã muộn rồi. Anh ta và Đường Vy đã rơi vào bẫy của một ai đó rồi.
Trước mắt Hoắc Hành càng trở nên mơ hồ, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống đất bất tỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3721400/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.