Cánh cửa phòng được mở ra, trước mắt Hoắc Hành là một bóng tối bao trùm khắp căn phòng. Đường Vy ở đâu? Không phải cô ở đây sao?
Hoắc Hành bước vào, một hương thơm kỳ lạ sộc vào mũi anh ta, nhưng anh ta không mấy quan tâm, chỉ liên tục gọi tên cô.
- Đường Vy! Đường Vy!
Hoắc Hành bật công tắc đèn, ánh sáng ấm lập tức lấn áp bóng tối. Hoắc Hành nhìn cô đang bất tỉnh trên giường, vội vàng chạy đến gần cô, anh ta khẽ lay người cô, gọi tên.
- Đường Vy!
Hoắc Hành không ngừng gọi cô nhưng cô không chút phản ứng. Gương mặt anh ta càng trở nên lo lắng.
- Đường Vy! Cô đợi tôi, tôi đi gọi bác sĩ.
Hoắc Hành quay người, giật bước đi hai bước thì anh ta khựng lại, cơ thể bắt đầu nóng lên.
- Sao đột nhiên nóng quá?
Đôi mắt Hoắc Hành bất chợt mở to, dường như nhớ ra điều gì đó. Hương thơm? Chính là do hương thơm đó. Hoắc Hành đảo mắt khắp phòng, tìm kiếm một thứ đó. Ánh mắt anh ta dừng lại ở lư hương đặt trên bàn, đang toả hương thơm.
Hoắc Hành loạng choạng bước đến gần, hất mạnh lư hương xuống đất. Tiếng keng keng vang lên, lư hương rơi xuống đất, rơi vãi khắp sàn. Nhưng bây giờ đã muộn rồi. Anh ta và Đường Vy đã rơi vào bẫy của một ai đó rồi.
Trước mắt Hoắc Hành càng trở nên mơ hồ, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống đất bất tỉnh.
10 phút trôi qua, cánh cửa phòng lần nữa được mở ra. Trương Diệu Vân đeo khẩu trang bước vào. Cô ta bước đến gần Hoắc Hành, nở nụ cười nham hiểm.
Trương Diệu Vân dùng hết sức đỡ Hoắc Hành dậy, cởi quần áo của anh ta, để anh ta nằm xuống bên cạnh cô. Ánh mắt cô ta chuyển sang phía cô, nở nụ cười thích thú.
- Đường Vy! Để tôi xem, Cổ Tranh còn yêu cô được nữa không?
30 phút trôi qua, Trương Diệu Vân dẫn Cố Tranh bước vào căn phòng.
Đôi mắt Cổ Tranh bỗng chốc mở to đầy bất ngờ. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể tin nổi. Hoắc Hành nằm bên cạnh Đường Vy trên giường, trên người không một mảnh vải che thân.
Cổ Tranh phát điên, gân xanh nổi rõ trên gương mặt và cánh tay anh. Anh lao về phía Hoắc Hành, hất mạnh anh ta xuống giường, đấm liên tục vào mặt anh ta. Cổ Tranh hoàn toàn mất đi kiểm soát. Cũng không thể trách anh, thấy vợ mình nằm bên cạnh một người đàn ông khác, ai mà không phát điên.
Cơn đau lan toả khiến Hoắc Hành trong cơn hôn mê tỉnh dậy. Anh ta nắm chặt lấy cánh tay đang giơ nắm đấm kia.
- Cổ Tranh! Anh bị điên sao?
Chân mày Đường Vy nhíu lại, tiếng ồn ào cũng dần dần đánh thức cô. Cô ngồi bật dậy, hướng ánh mắt về phía anh, hỏi.
- Xảy ra chuyện gì vậy? A Tranh! Anh đang làm gì vậy?
Tiếng cười điên dại phát ra phía sau mấy người, khiến ánh mắt của mấy người vô thức ngoảnh lại.
Trương Diệu Vân dựa lưng vào thành cửa, cười lên một cách vui sướng.
- Thật đặc sắc. Cố Tranh! Anh thấy chưa? Người anh luôn yêu thương, lại ngủ với người đàn ông khác đấy. Cô ta căn bản không yêu anh.
Đường Vy chuyển ánh mắt, đôi lông mi cúp xuống cơ thể mình. Cơ thể không một mảnh vải lập tức hiện ra trước mắt cô, cô đưa tay túm lấy chiếc chăn đang đắp nửa người, che lên thân mình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Vy chuyển ánh mắt về phía Hoắc Hành, trên người anh ta cũng giống cô, không một mảnh vải che thân.
- Không thể nào, không thể nào.
Cô không ngừng lắc đầu, ánh mắt không thể tin được. Cô dường như đã hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thật là một cú sốc quá lớn đối với cô.
Cổ Tranh đứng bật dậy, chạy nhanh đến bên cô, ôm chặt cô vào lòng, cất tiếng chấn tĩnh cô.
- Vy Vy! Bình tĩnh, không sao đâu, có anh đây.
Trương Diệu Vân ngỡ ngàng, đôi mắt lộ ra ánh mắt không thể tin nổi. Cố Tranh hoàn toàn không căm ghét Đường Vy sao?
- Cổ Tranh! Anh làm sao vậy? Cô ta đã ngủ với người đàn ông khác, anh vẫn yêu cô ta sao?
Cố Tranh chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía Trương Diệu Vân, đáp.
- Trương Diệu Vân! Đừng tưởng tôi không biết, chuyện này là do cô. Nếu cô muốn dùng cách này để tôi rời xa Vy Vy thì cô nhầm rồi. Tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa.
- Anh...
Trương Diệu Vân không thể tin nổi. Tình yêu Cố Tranh dành cho cô lại lớn đến như vậy. Có thể khiến anh bỏ qua tất cả mọi thứ.
Hoắc Hành đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Trương Diệu Vân. Hắn ta lớn từng này rồi, chưa ai dám tính kế hắn, Trương Diệu Vân lần này, đúng là tự tìm đường chết rồi.
Trương Diệu Vân mở to mắt, dường như đã cảm nhận được sự nguy hiểm. Cô ta lập tức quay người bỏ chạy. Danh tiếng của Hoắc Hành ở trên thương trường không phải cô ta không biết, anh ta là một người rất đáng sợ, cô ta bị bắt, nhất định sẽ không bằng chết.
Hoắc Hành nở nụ cười đáng sợ nhìn theo bóng lưng cô ta.
- Chạy sao? Trương Diệu Vân! Cô chạy không thoát đâu, dám tính kế tôi, cô chết chắc rồi.
Hoắc Hành cầm lấy điện thoại, gọi một điện thoại, ra lệnh cho người bắt sống Trương Diệu Vân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]