Chương trước
Chương sau
Chiều tối hôm sau, Đường Vy mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng đơn giản như một bông sen trắng, cùng Cố Tranh đi đến Hoắc gia.

Hoắc gia, những chiếc xe sang trong không ngừng tiến vào. Dù sao Hoắc Hành cũng là một nhân vật có tiếng tăm, quen biết với rất nhiều những người có địa vị cao. Tiệc chia tay của anh ta làm sao có thể thiếu họ được chứ.

Chiếc xe Mercedes màu trắng của anh dừng lại trước cửa biệt thự Hoắc gia.

Đường Vy khoác tay bước xuống xe. Hai người bước vào biệt thự.

Nhưng hai người không biết, có một cặp mắt luôn dõi theo hai người từ phía xa. Trương Diệu Vân núp sau một chiếc cây lớn gần đó, ánh mắt căm hận nhìn cô.

- Đường Vy! Cô cứ cười đi, sau hôm nay cô sẽ không thể cười được nữa đâu. Tôi sẽ khiến người cô yêu căm ghét cô, khiến cô sống trong đau khổ.

Dứt câu, Trương Diệu Vân quay người rời đi. Cô ta đi đâu? Muốn làm gì? Không một ai biết được.

Sảnh lớn Hoắc gia, cô khoác tay Cổ Tranh bước đến gần Hoắc Hành.

Hoắc Hành nhìn hai người, nở nụ cười tươi nói.

-

- Tôi đợi hai người mãi đấy.

Đường Vy và Cổ Tranh mỉm cười đáp lại. Cố Tranh cầm lấy ly rượu gần đó hướng về phía Hoắc Hành, nói.

- Đi đường thuận lợi.

- Cảm ơn. Cổ Tranh! Hy vọng anh sẽ làm được những gì bản thân đã nói.

- Nhất định.

Cổ Tranh và Hoắc Hành nâng ly, uống một ngụm rượu.

Đường Vy nhìn hai người họ, ánh mắt khó hiểu. Họ đã nói những gì? Cô hoàn toàn không biết được.

Đường Vy khẽ lắc đầu không nghĩ nhiều. Họ đã nói những gì? Có quan trọng

sao? Cô cầm lấy ly rượu, hướng về phía Hoắc Hành, vui vẻ nói.



- Hoắc Hành! Chúc anh thuận buồm xuôi gió, bình bình an an.

- Cảm ơn cô.

Hoắc Hành mỉm cười nhìn cô, khẽ gật đầu đáp lại. Sau đó cũng uống một ngụm rượu.

Đường Vy nâng ly rượu lên, định uống thì một cánh tay ngăn lại. Cố Tranh dịu dàng nhìn cô, nói.

- Bệnh của em còn chưa khỏi, không được uống rượu. Để anh uống thay em.

Cô chưa kịp nói gì đã bị anh cướp mất ly rượu, anh uống một ngụm rồi nhìn Hoắc Hành.

- Tôi uống thay cô ấy không sao chứ?

- Không sao. Tôi hiểu mà.

40 phút trôi qua. Đường Vy ghé sát vào tại Cổ Tranh nói nhỏ.

- Ở đây, ngột ngạt quá, em ra ban công một lát.

- Anh đi cùng em.

- Không cần đâu, em tự đi được.

Chưa đợi Cổ Tranh nói gì thêm cô đã quay người rời đi, hướng về phía ban công.

Bên ngoài ban công, từng cơn gió kéo theo chút hơi lạnh thổi từng đợt về phía cô, khiến cơ thể cô hơi run rẩy. Lạnh nhưng cô lại cảm thấy thoải mái, so với sự ngột ngạt trong buổi tiệc thì hoàn toàn khác xa.

Đường Vy chống tay lên lan can, vươn người về phía trước, tham lam hưởng thụ cảm giác thoải mái, dễ chịu.

Không khí yên tĩnh bỗng chốc bị một giọng không thể quen thuộc hơn phá vỡ.

- Đường Vy!

Đường Vy giật mình, lập tức quay người lại. Trương Diệu Vân khoác trên người bộ quần áo người hầu ánh mắt ác độc nhìn cô.



Đường Vy bất giác lùi về sau, nhưng cơ thể lại đụng phải lan can. Cũng đúng, ở đây cô có thể chạy đi đâu.

Đường Vy chuyển ánh mắt về phía Trương Diệu Vân, cất tiếng hỏi.

- Cô muốn làm gì?

Trương Diệu Vân khẽ cười, đáp.

- Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đẩy cô xuống đâu.

Nếu đây là 4 tầng 5, cô ta nhất định sẽ không do dự mà đẩy Đường Vy xuống, nhưng đây chỉ là tầng 2, ngã từ đây xuống không chết được.

Trương Diệu Vân tiến đến gần Đường Vy, ánh mắt nham hiểm nhìn cô, vừa bước vừa nói.

- Đường Vy! Tôi muốn cô sống trong đau khổ.

Trương Diệu Vân đưa tay phía sau lưng ra, cầm mở thuốc gì đó, xịt thẳng vào mắt cô.

Một hương thơm sóc thằng vào mũi cô. Tuy cô đã theo phản xạ né tránh nhưng những hương thơm đó vẫn theo đường hô hấp tiến vào cơ thể cô. Cô quay lại nhìn Trương Diệu Vân, hỏi.

- Cô đã làm gì? Thứ đó là gì?

Cô không ngừng hỏi Trương Diệu Vân nhưng chỉ đổi lại một nụ cười nham hiểm của cô ta. Cô ta rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Ánh mắt Đường Vy dần trở nên mơ hồ, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.

Trương Diệu Vân cười khểnh, cô ta đỡ cô lên một chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn. Đẩy cô rời đi.

20 phút sau, Trương Diệu Vân bước xuống sảnh lớn, cô ta vẫn khoác trên người bộ hầu gái, đầu cúi thấp tiến về phía Hoắc Hành.

- Hoắc Tổng! Đường Vy Tiểu thư ngất xỉu rồi, tôi đã đưa cô ấy vào phòng của ngài nghỉ ngơi, ngài mau đi xem đi.

Hoắc Hành hốt hoảng, lập tức quay người rời đi không chút do dự. Tuy anh ta đã quyết định từ bỏ cô, nhưng trong lòng vẫn luôn có cô. Bây giờ nghe cô gặp chuyện, làm sao anh ta có làm ngơ được.

Trương Diệu Vân liếc nhìn theo bóng lưng Hoắc Hành, nở nụ cười quỷ dị rồi lập tức đi theo sau Hoắc Hành.

Đường Vy! Để tôi xem, Cổ Tranh khi thấy cô ngủ với người đàn ông khác, anh ta còn yêu cô nữa không? Đường Vy! Cô sẽ phải nếm trải cảm giác bị người mình yêu thương ghét bỏ, ghê tởm giống như tôi ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.