Chiều tối hôm sau, Đường Vy mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng đơn giản như một bông sen trắng, cùng Cố Tranh đi đến Hoắc gia.
Hoắc gia, những chiếc xe sang trong không ngừng tiến vào. Dù sao Hoắc Hành cũng là một nhân vật có tiếng tăm, quen biết với rất nhiều những người có địa vị cao. Tiệc chia tay của anh ta làm sao có thể thiếu họ được chứ.
Chiếc xe Mercedes màu trắng của anh dừng lại trước cửa biệt thự Hoắc gia.
Đường Vy khoác tay bước xuống xe. Hai người bước vào biệt thự.
Nhưng hai người không biết, có một cặp mắt luôn dõi theo hai người từ phía xa. Trương Diệu Vân núp sau một chiếc cây lớn gần đó, ánh mắt căm hận nhìn cô.
- Đường Vy! Cô cứ cười đi, sau hôm nay cô sẽ không thể cười được nữa đâu. Tôi sẽ khiến người cô yêu căm ghét cô, khiến cô sống trong đau khổ.
Dứt câu, Trương Diệu Vân quay người rời đi. Cô ta đi đâu? Muốn làm gì? Không một ai biết được.
Sảnh lớn Hoắc gia, cô khoác tay Cổ Tranh bước đến gần Hoắc Hành.
Hoắc Hành nhìn hai người, nở nụ cười tươi nói.
-
- Tôi đợi hai người mãi đấy.
Đường Vy và Cổ Tranh mỉm cười đáp lại. Cố Tranh cầm lấy ly rượu gần đó hướng về phía Hoắc Hành, nói.
- Đi đường thuận lợi.
- Cảm ơn. Cổ Tranh! Hy vọng anh sẽ làm được những gì bản thân đã nói.
- Nhất định.
Cổ Tranh và Hoắc Hành nâng ly, uống một ngụm rượu.
Đường Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3718054/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.