Đường Vy sững sờ, cô không thể ở lại nơi này, tuy nơi này tốt nhưng cô không thể ở lại.
Cô nhìn ngó xung quanh, vội vơ lấy vỏ sỏ vỡ gần đó, kề vào cổ mình, nói.
- Đưa tôi rời khỏi đây, nếu không tôi lập tức chết ở đây.
Hoắc Hành hốt hoảng, đưa tay định ngăn cản nhưng bị cô né tránh. Hoặc Hành lo lắng cất tiếng.
Đường Vy! Cô bình tĩnh, đừng có làm hại bản thân.
Đối với Hoắc Hành, cô vô cùng quan trọng, nếu cô bị thương, dù chỉ là vết thương ngoài ra, anh cũng cảm thấy đau xót.
Đường Vy ấn đầu sắc nhọn của mảnh vỏ sò vào làn da trắng mịn, máu tươi bắt đầu chảy ra, lên tiếng uy hiếp.
- Đưa tôi rời đây.
Hoắc Hành nhìn vết thương trên cổ cô, thở dài bất lực, đáp.
- Được.
Hoắc Hành thực sự không còn cách nào khác. Vì anh biết, nếu anh không đưa cô rời khỏi đâu, cô thực sự sẽ làm hại chính mình, điều này là điều anh không bao giờ mong muốn.
Như đã nói, Hoắc Hành đưa cô trở về nơi địa ngục trần gian. Trên đường đi, vì sợ Hoắc Hành thất hứa, cô luôn giữ khư khư mảnh vỏ sò trong tay, nắm chặt đến nổi bàn tay đẫm máu cũng không chịu buông ra. Cô phải trở về, trở về bằng mọi giá.
Về đến nhà, Đường Vy không do dự bước vào, cảnh tượng trong nhà đúng như cô tưởng tượng, tăm tối, bừa bộn, những đồ đạc bị đập vỡ rơi vãi khắp sàn nhà. Căn nhà chắc chắn đã phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3701333/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.