Đường Vy ngây người, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, cô từ từ rút tay lại, im lặng không nói gì.
Cố Tranh buồn bã nhìn cô, trên gương mặt lộ ra chút thất vọng. Nhưng anh có thể làm gì? Đây là bản thân anh tự mình chuốc lấy.
Cổ Tranh gượng cười, nói tiếp.
- Vy Vy! Em không cần trả lời anh vội. Em cứ suy nghĩ.
Đường Vy gật đầu đáp lại. Bây giờ cũng chỉ còn cách đó thôi.
Cổ Tranh mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên tia hy vọng. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, anh vẫn còn cơ hội.
Một lát sau, Cổ Tranh thay một bộ đồ mới, râu trên cằm cũng được cạo sạch, khôi phục vẻ đẹp trai ban đầu.
Đường Vy hướng ánh mắt về phía anh, cất tiếng.
- Anh lại đây ăn gì đó đi.
- Được.
Cổ Tranh mỉm cười, bước nhanh về phía cô. Anh nhìn những món ăn thơm ngon trên bàn, cất tiếng khen ngợi.
- Thơm quá, đồ ăn Vy Vy nấu, bao giờ cũng là ngon nhất.
Đường Vy khựng lại. Ngon nhất sao? Nhưng trước đây anh đã tự tay hất đổ đi những món cô nấu. Cũng biết lúc đó anh vì trả thù nên mới cố ý làm như vậy, nhưng bây giờ nghe những lời khen ngợi này, làm cô nhớ đến khoảng khắc trước đây trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã.
Đường Vy cười nhẹ, cô cầm đĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn, nói.
- Anh ăn đi.
- Em không ăn cùng anh sao?
- Em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3712854/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.