Rất nhanh đã đến bệnh viện, Đường Vy được y tá giúp xử lý vết thương, băng bó cẩn thận. 
Cô bước ra khỏi bệnh viện, gương mặt vẫn không chút thay đổi, bước lên xe của anh. 
Anh đã nhiều lần tàn nhẫn cầm dao đâm vào trái tim cô, dù biết cô sẽ đau đớn nhưng anh vẫn làm. Bây giờ đứng trước sự quan tâm chưa chắc thật tâm này, cô cũng không nhất thiết phải vui. 
Trở về nhà. Đường Vy trở về phòng, nằm lên giường. 
Cổ Tranh đứng bên cạnh giường, nhìn cô một lúc rồi quay người bước ra khỏi phòng. 
... 
Sáng hôm sau. Đường Vy thức dậy, cô hướng ánh mắt về phía cửa sổ, bước xuống đi đến gần. 
Ánh nắng chói chang, bầu trời trong xanh, những hàng cây đung đưa theo cơn gió. 
Đường Vy ngồi lên thành cửa sổ, ngả lưng về phía sau. Nhắm mắt tận hưởng không khí yên tĩnh thoải mái. 
Cô bây giờ thật giống một chú chim bị nhốt trong lồng, đang khao khát sự tự do của thế giới bên ngoài. Thật tội nghiệp, thật đáng thương. 
Nếu năm đó, cô không gặp Cổ Tranh, có lẽ cô đã có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mà trên đời làm gì có nếu như chứ? 
Đường Vy ngồi ở cửa sổ mấy tiếng đồng hồ, cơ thể cô bất động như một pho tượng, ánh mắt luôn hướng ra bên ngoài đầy khao khát. Cô muốn có được tự do, muốn được sống một cuộc sống bình thường, vui vẻ. Một mong ước đơn giản như vậy, nhưng có lẽ cả đời này cô đều không có được. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3681649/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.