Đường Vy mở to mắt, đôi mắt vô cảm dần biến mất thay vào đó là sự hốt hoảng. Cô nắm lấy cánh tay Cố Tranh, ra sức cầu xin.
- Đừng. Anh đừng động đến bà tôi, đừng. Tôi sẽ sống, nhất định sẽ sống. Anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, cầu xin anh đừng động đến bà tôi.
Bà là điểm yếu của Đường Vy, đối với cô, bà rất quan trọng. Ngoài bà ra, cô không còn người thân nào khác. Vì bà của cô, cô có thể nhẫn nhịn, có thể bị hành hạ, vì bà cô, cô có thể làm tất cả.
Giọt nước rơi ra từ khoé mắt cô, nhỏ lên tay anh.
Anh cúi thấp đầu, nhìn giọt nước mắt rơi trên tay, đôi mắt phức tạp. Anh buông tay, quay lưng về phía cô, cất tiếng cảnh cáo.
- Tốt nhất lên vậy. Đường Vy! Cô nên nhớ lấy những gì mình nói hôm nay, an toàn của bà cô hoàn toàn phụ thuộc vào cô đấy.
Dứt câu, anh bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt anh đượm buồn. Trái tim như bị cào xé.
Mấy tiếng sau, cô xuất viện trở về nhà.
Cố Tranh đặt bát cháo nóng xuống bàn, chuyển ánh mắt về phía cô, cất tiếng.
- Lại đây, ăn hết bát cháo này.
Đường Vy gật đầu, chậm rãi bước đến gần bàn ăn. Bây giờ đến việc ăn hay không ăn, cô cũng không có quyền quyết định. Cô chỉ một lựa chọn là nghe lời.
Đường Vy nhìn chằm chằm vào bát cháo nóng trước mặt, hơi nóng phả lên mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3688200/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.