Đường Vy lang thang trên đường phố đông đúc, nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Tình yêu của cô trong lòng anh hoá ra lại rẻ mạt như vậy.
Cô lạc lõng bước đi trong đoàn người qua lại. Cô cứ đi cứ đi, đi đến một đoạn đường vắng, cô ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, ánh đèn đường chiếu lên người cô càng khiến khung cảnh trở nên cô đơn.
Tiếng tí tách vang lên, những giọt nước hạ xuống, từ những hạt nhỏ đến những hạt dày đặc.
Đường Vy ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm đang hạ nước, đôi mắt vô hồn. Ông trời đây là đang đau xót cho cô sao? Đau xót cho số phận của cô sao?
Đường Vy ngồi dưới cơn mưa lớn, đôi mắt cô vẫn như vậy, như một người không có linh hồn.
Cơn mưa lớn dội lên cơ thể nhỏ bé, nước chảy thành từng dòng rơi xuống mặt đất. Đường Vy ngồi bất động một chỗ, giống như một pho tượng. Cô đang suy nghĩ gì vậy chứ? Không ai biết được.
Hoắc Hành nhìn cô, hổn hển chạy đến, cất tiếng gọi.
Đường Vy!
Đường Vy chuyển ánh mắt về phía Hoắc Hành, đôi mắt vô cảm.
- Cô điên rồi sao? Không thấy đang mưa sao? Tôi đưa cô về.
Đường Vy im lặng một lúc lâu rồi mới cất tiếng đáp.
- Không cần. Tôi tự về được.
Dứt câu, cô đứng dậy, chầm chậm bước đi. Bóng dáng nhỏ bé, cô đơn bước đi trong cơn mưa lớn thật khiến ta xót xa.
Ngay lúc này, một ánh sáng léo lên, soi sáng rực cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3681648/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.