Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi biệt thự của Quan Khiêm Lục Lam liền có ý định trở về Tú Uyển, nhưng bỗng nhiên cô lại thay đổi ý định đi taxi, lâu rồi không đi bộ, bây giờ bình tâm lại vừa tản bộ vừa hít thở không khí trong lành cũng là điều tốt.
Hiện tại, trong đầu cô lại ẩn chứa một suy nghĩ lạ lùng, cô cảm thấy sợ hãi An Niên quá. Vì cô gái tên Kiều Ảnh mà anh có thể làm tất cả, anh chấp nhận đánh đổi thời gian và sức lực của mình để theo đuổi cô. Để trói chặt cô lại bằng chân ái giả dối của anh, anh quá thâm hiểm, quá sâu xa.
Cô cũng có phần đồng cảm với anh. Năm đó Kiều Ảnh mất vì không có đủ lượng máu chắc là An Niên rất đau lòng, tưởng tượng đến cảnh anh điên cuồng mà tim Lục Lam bỗng nhói lên.
An Niên hận cô, cũng có lẽ là do anh đúng. Bởi vì cô mà người anh yêu nhất đã phải xa lìa đời, cuộc sống chỉ dừng lại ở tuổi thanh xuân ngắn ngủi. Anh thù ghét cô như vậy nhưng cô sẽ không oán trách anh, vì cô mà anh đã đau đớn rất nhiều, anh hận cô cũng là điều đương nhiên.
Nhưng nếu cho thời gian quay trở lại thời điểm ấy một lần nữa thì Lục Lam vẫn quyết định làm như vậy, cô sẽ bất chấp mọi hậu quả để lấy máu và tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân. Bởi cô không muốn bệnh nhân chết trước mặt cô, còn cô thì chỉ đứng đó bất lực nhìn họ chết. Cô sẽ không làm như vậy!
Sự trong trắng của cô, tuổi thanh xuân của cô xem như là một món nợ bắt buộc phải trả cho An Niên đi, chỉ mong khi anh hành hạ cô xong sẽ thấy thoải mái và buông tha cho cô, như vậy là đã quá đủ rồi.
Lục Lam bần thần đi trên phố, suy nghĩ hiện tại của cô chỉ là một vấn đề duy nhất, cô sẽ đợi ngày An Niên trả thù xong, đến lúc đó cô và anh sẽ chấm dứt tất cả, không ai nợ ai.
Bỗng nhiên có tiếng động cơ xe môtô rất lớn vang lên phía sau, Lục Lam giật mình quay lại nhìn thì phải kinh ngạc khi thấy chiếc xe đó cứ lao nhanh về phía trước như muốn nuốt chửng lấy cô.
Lúc Lục Lam muốn tránh thì đã muộn, chiếc xe vụt thẳng về cô mà đâm vào.
Tưởng chừng sẽ gặp phải nguy hiểm nhưng bỗng xuất hiện một bàn tay rắn chắc, giây tiếp theo Lục Lam đã ngã người xuống đất một cú thật mạnh.
Cùng lúc đó chiếc xe môtô đã chạy đi mất dạng.
Lục Lam không thấy đau mặc dù cú ngã khá là mạnh, bởi cô đang nằm trọn trong vòng ngực của một người đàn ông.
Hương thơm quen thuộc nhanh chóng bủa vấy cô, đây chẳng phải là hương thơm trên người...
"A ui." Người đàn ông nằm dưới đất rên nhẹ một tiếng, anh ta vô cùng đau đớn khiến đôi mày rậm cũng bị nhíu lại.
"A." Lục Lam thất kinh bạt vía, cô nhanh chóng bật dậy khỏi người đàn ông.
"Cô không nhìn đường đấy à? Mắt mù sao?"
An Niên chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, anh quay sang nhìn cô cọc cằn.
Lúc nãy ăn trưa với đối tác xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng thì lại gặp cảnh Lục Lam ngẩn ngơ đi trên đường, ánh mắt không có tiêu cự, cô cứ nhắm thẳng về phía trước mà đi như một người mất hồn. Đã vậy khi gặp nguy hiểm cô cũng không để ý, nếu thật sự anh không chạy sang kịp thì có lẽ cô sẽ chầu Diêm Vương rồi.
"Em..." Nhất thời lúng túng Lục Lam không biết phải nói thế nào mới phải.
Thật sự lúc nãy không có An Niên thì bây giờ cô sẽ không vô sự mà đứng ở đây. Là anh đã cứu cô.
Bỗng nhiên Lục Lam bắt gặp tay áo An Niên đã rách ra do cọ sát với mặt đường, phía dưới chiếc áo sơ mi xanh lại là một mảng máu đỏ ửng. Cô lo sợ hô lên một tiếng : "Tay anh chảy máu rồi."
"Không cần cô quan tâm." An Niên vẫn còn bực dọc vì chuyện lúc nãy nên nói chuyện không mấy dễ chịu.
Anh liếc nhìn cô một cái sau đó bước ngang qua người cô đi thẳng về phía trước. Lục Lam cũng vội bước theo nhưng chân bỗng nhiên bị trẹo một cái, do không kiểm soát kịp nên cô đã té ngã xuống đất.
"A." Bất giác cô la lên một tiếng vì đau.
Chân cô bị trật rồi, chắc là khi anh kéo cô đã vô tình khiến chân bị thương mà cô vẫn không hay.
"Cô sao vậy?"
Nghe thấy tiếng kêu của Lục Lam An Niên liền xoay người lại, bắt gặp cô ngã trên đất thì lại một lần nữa nhíu mày.
"Em không sao, chỉ bị trật chân một chút. Anh cứ đi trước làm việc của mình đi, đừng lo cho em."
"Ai lo cho cô chứ!" An Niên hừ lạnh một tiếng sau đó dứt khoát bỏ đi. Cô sống hay chết thì có liên quan gì đến anh, bị đau như vậy cũng đáng đời lắm, anh không thương tiếc!
Lục Lam biết chắc An Niên sẽ bỏ đi, cô cũng không mấy ngạc nhiên khi anh thật sự đã bỏ một mình cô ở lại.
Chỉnh lại tư thế ngồi một chút, cô muốn đứng dậy nhưng cũng vô dụng, chân đau quá, bị trật thật rồi. Lục Lam sờ sờ vào cổ chân của mình thì biết nó chỉ bị trật khớp một chút thôi, nếu thường xuyên xoa bóp thì có lẽ sẽ bình thường. Không suy nghĩ nhiều cô liền tháo giày ra, nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa chân mình.
Đau quá!
Lục Lam phải cắn chặt răng mới có thể đỡ đau phần nào, cô thật sự không chịu nổi sự đau đớn về phần thể xác giống như thế này.
Thời tiết buổi trưa nắng gắt, một mình Lục Lam ngồi trên nền đất nóng như lửa mà chậm rãi tự mình chữa bệnh cho bản thân.
Cô nhìn ngó tìm kiếm nhưng không thấy taxi đâu, ông trời cũng đúng là trêu ngươi mà, chẳng lẽ cô phải ngồi đây suốt đến khi chân hết đau thì mới được về sao? Nếu biết trước như thế thì từ đầu không nên đi bộ.
Hết cách rồi, cô cũng không thể gọi cho Tôn Ân, cô ấy mà biết được thì chắc chắn sẽ sinh nghi và hỏi rằng vì sao An Niên không đến đón cô. Tuy Lục Lam có thể che giấu được nhưng thôi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không gọi cho Tôn Ân vẫn hơn.
Tới đâu hay tới đó đi, cô cũng hết cách rồi.
"Cô định ngồi ở đây tới tối luôn à?"
Lục Lam giật bắn người khi nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên, ngước đầu lên nhìn thì mới nhận ra người trước mặt cô là An Niên.
Anh... vì sao lại quay lại?
"Em... em định một lát nữa chân bình phục sẽ trở về." Lục Lam rụt rè trả lời.
An Niên nhìn cô đầy khó chịu, còn cô thì vội cụp mắt lại. Cô rất sợ hãi ánh mắt đáng sợ đó của anh, cô chỉ muốn trốn đi mà thôi.
Bỗng nhiên An Niên bước lại gần cô, anh nhanh chóng ngồi xuống đưa lưng về phía cô, lạnh lùng ra lệnh : "Lên đi."
"Em..."
Lục Lam bất ngờ, ý anh là muốn cõng cô sao?
Nhưng vì sao lại làm vậy, là anh quan tâm đến cô ư?
"Tôi nói là lên." An Niên không đủ kiên nhẫn gằng giọng.
"Vâng..." Lục Lam chớp mắt hai cái liền, cô cầm lấy chiếc giày của mình sau đó chậm rãi tiến về phía An Niên.
Tuy không hề muốn anh cõng nhưng Lục Lam vẫn quyết định lên, bởi cô sợ An Niên, anh nói gì cô cũng sẽ làm theo.
Cầm lấy chiếc giày ôm lấy cổ An Niên, Lục Lam đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhưng anh vẫn chưa đứng dậy, anh chợt giật lấy chiếc giày từ tay cô sau đó vòng tay ôm lấy chân cô nhanh chóng đứng dậy.
Lục Lam bị nhấc bổng lên, hai tay anh vòng tay ôm lấy cổ anh, cô cảm thấy áp lực đến nỗi không dám thở mạnh.
"Vì sao... anh lại không bỏ đi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.