"Vì sao... anh lại không bỏ đi?" 
Lục Lam cất giọng hỏi, cô rất thắc mắc, có phải vì anh lo lắng cho cô không? 
Cô không dám đoán bừa, vậy nên để chắc chắn đành phải hỏi ra miệng. Nếu không cô lại tự ngộ nhận An Niên có tình ý với cô thì tiêu. 
"Không biết." An Niên đáp trỏng không khiến cô không biết đường trả lời thế nào. 
An Niên cũng không thể hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, rõ ràng là đã rời đi nhưng chưa được bao lâu lại quay đầu về hướng ngược lại. Anh chỉ biết trong đầu mình lúc nãy chỉ có một ý nghĩ là không muốn bỏ Lục Lam một mình bị thương ngồi dưới đường giữa trời nắng gắt thế này. 
Tuy có bực dọc khó chịu nhưng anh vẫn quyết định trở lại, cứ tưởng cô đã lên taxi về rồi nhưng một lần nữa thấy cô vẫn ngồi ở vị trí cũ, khuôn mặt co lại, bản thân chật vật đến đáng thương. Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi xót xa không nói nên lời. 
Con đường này không có nhiều taxi, anh cũng không có xe đưa cô về, vì lúc nãy động cơ xe của anh đã xảy ra vấn đề, anh cũng đã sai người đưa nó đến xưởng sữa chữa. Vậy nên chỉ còn một cách duy nhất, An Niên không suy nghĩ nhiều liền đưa ra ý định cõng cô. 
Lúc ôm chân cô đứng lên An Niên mới nhận ra một sự thay đổi rõ rệt là, cô nhẹ đi rất nhiều. 
Anh đã từng cõng Lục Lam, lúc đó vì muốn cô có cảm tình với anh nên anh đã sẵn sàng làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/184590/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.