"Khoan đã!" Trịnh Kim Miên lạnh lùng nói lớn. 
Cao Nhĩ biết bà đang nói mình nên dừng chân, cô ta không rét mà run xoay đầu lại : "Phu nhân có gì chỉ dạy ạ?" 
"Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là sống cho yên phận, cô mà có ý đồ gì bất chính với gia đình của tôi thì đừng trách tôi không nương tay!" Đây chính xác là một lời cảnh cáo từ Trịnh Kim Miên dành cho Cao Nhĩ. 
"Tôi hiểu rồi ạ." Cao Nhĩ nói xong liền nhanh chóng bỏ đi, nếu ở thêm một giây ở đây thì chắc cô ta sẽ chết mất. 
Bấy giờ Trịnh Kim Miên mới quay sang Lục Lam với thái độ vô cùng ôn hòa, bà căn dặn : "Lần sau con đừng cho loại người đó vào nhà nữa, thấy thứ phụ nữ như cô ta là mẹ không có thiện cảm chút nào." 
"Vâng ạ." Lục Lam cười khổ, là do Cao Nhĩ tự ý đi vào chứ cô không hề cho phép cô ta, thật không biết lần sau cô ta có đến thị uy với cô nữa hay không. 
"Tiểu Lam, trên cổ con là vết gì vậy?" Mắt Trịnh Kim Miên vô tình nhìn thấy vết hằn rõ rệt trên cổ Lục Lam, bà vô cùng bất ngờ, rốt cuộc là cô đã bị gì chứ? Quay sang An Niên, Trịnh Kim Miên nghiêm giọng hỏi : "Niên, vì sao vợ con lại bị như thế?" 
An Niên nhìn theo ánh mắt của Trịnh Kim Miên thì phát hiện cổ Lục Lam có một vết hằn đỏ chói, anh liền nheo mắt một cái. Làm sao anh có thể không biết vết thương đó là gì, nó chẳng phải là kiệt tác của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502686/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.