"Tha thứ lỗi lầm? Cô bị điên rồi có đúng không?" An Niên như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, anh còn chưa tha thứ cho cô mà cô đã nói đến câu nói này, thật hài hước mà!
Cả cơ thể An Niên cơ hồ tỏa ra sát khí đầy mình, tưởng chừng khoảnh khắc nào đó thì thú tính trong anh sẽ bộc phát, anh không đảm bảo mình sẽ không ra tay với Lục Lam.
"Tôi rất tỉnh táo, người bị điên mới chính là anh! An Niên, tôi thật sự rất thất vọng về anh, cả đời này điều khiến tôi hối hận nhất đó chính là yêu và tin tưởng anh. Anh đã chà đạp lên tình cảm của tôi, rồi một ngày anh sẽ bị chính người anh yêu thương nhất từ chối, đến lúc đó tôi sẽ cười vào mặt anh. Nhân quả là thứ có thật chỉ cần phải đợi thời gian thôi, tôi chờ đến ngày anh rơi vào tình huống này." Lục Lam nhếch môi, đáy mắt ánh lên từng tia lạnh lẽo chưa từng có.
Cô cười lạnh lùng một cái sau đó xoay người bỏ vào phòng. Mặc dù An Niên đang rất giận dữ nhưng cô vẫn không để ý anh trong mắt. Cô cũng không biết vì sao mình lại có gan lớn để nói chuyện với anh thế này, chắc có lẽ mọi chuyện đã đi quá xa, nó đã vượt qua giới hạn của cô mất rồi. Và cô nhận ra anh là một người tồi tệ, không đáng để cô yêu và sợ hãi.
Còn về phía An Niên, anh cảm nhận được bản thân mình đã tự biết khống chế cảm xúc khi đối mặt với Lục Lam. Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.