"Tôi nói không đúng sao?" 
"Lục Lam, được lắm, cô hãy đợi đấy, rồi có ngày cô sẽ bị hành hạ đến chết! An Niên nhất định sẽ không để yên cho cô!" Cao Nhĩ có điều tra chuyện năm đó và cô ta đã biết được mọi chuyện, dù sao An Niên cũng rất hận Lục Lam, cô ta không sợ không có cơ hội bước vào An gia. 
Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi thì cô ta sẽ được mọi người gọi một tiếng An phu nhân. 
Mặt Lục Lam không biến sắc, cô đáp : "Vậy thì cô cứ đợi đến ngày tôi chết đi rồi lên chức phu nhân của An Niên. Nhưng tôi nghĩ cô đừng nên mộng tưởng quá, đến khi té một cú thật đau thì hối hận không kịp." 
"Hừ, là cô mới nên bớt mộng tưởng đi, Niên chỉ để ý đến tôi, còn cô, đúng là đồ bỏ đi mà!" Cao Nhĩ khinh bỉ nhìn Lục Lam. 
"Cô nói ai là đồ bỏ đi?" 
Lục Lam vẫn chưa kịp trả lời thì một tiếng nói đanh thép vang lên mang theo sự uy quyền và cứng rắn chưa từng có. Cô xoay đầu, đập vào mắt là hình ảnh Trịnh Kim Miên đang đứng oai nghi trước mặt mình. 
Không chỉ Lục Lam bất ngờ mà cả Cao Nhĩ cũng hoảng hồn, cô ta không ngờ Trịnh Kim Miên lại đến tận đây, đã vậy mà không gây ra chút tiếng động nào khiến cô ta không hề hay biết. Lần này bị mẹ An Niên bắt ngay tại trận, phải chăng là cô ta đã gây ấn tượng xấu với mẹ chồng tương lai rồi. 
"Mẹ, mẹ đến lúc nào vậy ạ?" Lục Lam nhanh chóng bước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502685/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.