Lộ Kiêu Dương dụi dụi con mắt, thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Lúc cô dụi mắt, lại phát hiện những chữ đó càng thêm rõ ràng.
Thẩm Trường Hà đứng ở ven rừng nho, buổi tối sẽ khiến mắt anh thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ngẩng đầu, thấy cô đứng ở trên ban công phòng ngủ, mái tóc lay động theo chiều gió.
Thân ảnh gầy nhỏ kia, tựa như báu vật trân quý nhất giấu ở trong tim anh, mỗi lần liếc mắt nhìn, liền cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh cầm điện thoại lên, gọi điện, Annie cầm máy tới cho Lộ Kiêu Dương, đưa cho cô, "Lộ gia."
Phía dưới rất tối, Lộ Kiêu Dương không nhìn thấy Thẩm Trường Hà.
Nhận lấy điện thoại từ tay Annie, cô mở miệng nói, "A lô."
"Dậy rồi?" Thanh âm Thẩm Trường Hà, như là đã chờ đợi thật lâu.
Lộ Kiêu Dương xoay người, nhìn chằm chằm rừng nho kia đánh giá, "Anh đang nhìn em?"
Thẩm Trường Hà nói: "Ừ."
"Không thấy anh." Lộ Kiêu Dương nói.
Thẩm Trường Hà nói: "Thích không?"
Giọng nói của anh ấm áp như vậy, Lộ Kiêu Dương quay lưng lại, không cho anh nhìn thấy mình, cảm giác như anh đang nhìn mình chăm chú, mặt liền đỏ bừng.
Cô nói: "Thích gì?"
"Món quà chuẩn bị cho em."
Lộ Kiêu Dương vươn tay, cuốn đuôi tóc mình, cúi đầu nói: "Quà gì?"
Annie đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Lộ gia nhà mình xấu hổ, vẻ mặt như bà dì cười đi ra ngoài, để lại không gian cho cô.
Thẩm Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548132/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.