Cuối cùng Lộ Kiêu Dương cũng thấy anh, đẩy cửa ban công ra, từ phòng ngủ chạy ra ngoài.
Annie đang gọi điện thoại thì thấy cô chạy ra giống như một đứa nhỏ.
Trong ấn tượng của cô, Lộ gia lúc nào cũng có vẻ rất nghiêm túc, thấy cô như vậy, Annie không nhịn được cười.
Lộ Kiêu Dương đi xuống lầu, có người đi ngang qua nhìn thấy cô, lễ phép chào hỏi cô, "Chào phu nhân."
Cô gật đầu, thấy Thẩm Trường Hà đứng ở đó, phía sau anh là giàn cây nho lớn.
Cô ôm tâm tình thấp thỏm đi tới, Thẩm Trường Hà thấy cô đi qua, không đợi cô đến gần, anh đã bật cười. Lộ ra nụ cười đẹp mắt, cảm giác như muốn đem cả người cô đều hòa tan.
Bình thường anh rất ít khi cười.
Hôm nay tâm tình tốt.
Lộ Kiêu Dương nhìn anh, ngừng lại, luôn cảm thấy dáng vẻ tươi cười của người đàn ông này như là có thấm độc.
Thẩm Trường Hà chủ động đi tới, dắt tay cô, đôi mắt đen vô cùng ôn nhu nhìn cô.
Lộ Kiêu Dương bị anh nhìn có chút lúng túng, cúi đầu, nhìn cái bóng của mình và anh, nói: "Em đói bụng."
"Đi thôi, dẫn em đi ăm." Anh nắm tay cô, cũng không đi vào nhà, mà là từ con đường bên cạnh đi về hướng bờ sông.
Trên đỉnh đầu là bầu trời sao, hai bên rừng nho đều có bóng đèn nhỏ, trấn nhỏ buổi tối rất an tĩnh, Lộ Kiêu Dương được anh nắm tay, đi bên cạnh anh, nhìn anh.
Buổi chiều lúc tay trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548129/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.