Lộ Kiêu Dương nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, có một loại cảm giác sinh mệnh bị nắm lấy trong nháy mắt, không cách nào phản kháng, không cách nào thoát ra...
Thích một người, đó là cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của anh.
Trong đầu cô, bất chợt hiện lên một câu như vậy.
Thẩm Trường Hà cũng đã nhân cơ hội hôn cô.
Ngón tay cô khẩn trương nắm lấy tay áo sơ mi trên người anh, đợi đến khi anh hôn xong, lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, mở miệng nói: "Có một điều em không hiểu."
"Điều gì?" Thẩm Trường Hà kề sát vào mặt cô, ôn nhu nhìn cô.
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Có phải kiếp trước em nợ anh cái gì hay không? Nếu không, tại sao rõ ràng là em không nhớ rõ anh, lại vẫn sẽ thích anh như thế?"
Thẩm Trường Hà nghe xong lời của cô, hơi ngẩn ra.
"Ông xã, nhất định là kiếp trước từng nối dây tơ hồng cùng anh, cho nên hiện tại mới có thể thích anh như thế."
Anh nhìn Lộ Kiêu Dương, rất bất đắc dĩ cười: "Kiêu Dương."
Những lời này của cô, thật là muốn mạng của anh mà!
Lộ Kiêu Dương nói: "Khẳng định lúc này anh lại bởi vì em thích anh mà đắc ý có đúng hay không?"
Vẻ mặt Thẩm Trường Hà nghiêm túc: "Anh không có."
Chỉ là anh rất vui!
....
"Em thật sự muốn ngủ." Lộ Kiêu Dương chẳng muốn thảo luận chuyện này nữa, trở mình.
Thẩm Trường Hà từ phía sau ôm cô vào lòng, "Được."
.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548133/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.