"Thế thì tốt. Mỗi sáng thức dậy đều phải phừng phừng ý chí chiến đấu, bởikhông biết ngày hôm ấy sẽ phải đối mặt với tình huống đột ngột nào. Cảm giác nàyđương nhiên thú vị hơn so cảnh ngày ngày cắp cặp đi làm chiều chiều cắp cặp vềtrước kia.'
Anh rót cho mình một ít rượu trắng đặc sản địa phương nhấp một ngụm, chầmchậm kể lại những phức tạp mình gặp phải khi mới tới đây, sự chèn ép kịch liệtvà ngấm ngầm phá hoại từ bên trong.
Trước kia, Khánh Đệ đã nghe anh kể về cuộc sống đơn giản hằng ngày, về nỗikhó khăn khi muốn thành nghiệp lớn, nhưng chưa bao giờ cô suy nghĩ tìm hiểu sâu.Tần Thạnh chỉ ngắn gọn thuật lại những vất vả của hai tháng gần đây đã đủ khiếncô há miệng.
Không lâu sau, Tần Thạnh từ nhà vệ sinh bước ra, đóng cửa lại, nhìn cô cườikhổ. "Gặp bạn rồi."
Diệp Thận Huy tới Tế Tây, Tần Thạnh vốn hẹn gặp anh ta vào ngày mai, khôngngờ Vấn Sơn quá nhỏ bé, tính cách hai người lại tương đồng, đến cách chọn quánăn cũng giống nhau, vừa vặn họ gặp nhau trong nhà vệ sinh.
Ấm Thủy Cư không lớn, phòng đặc biệt cũng chẳng có nhà vệ sinh riêng, kháchđến đây đa phần đều là các cặp tình nhân.
Vừa nhìn thấy Tần Thạnh, Diệp Thận Huy liền mỉm cười nhướng mày, thăm dò liếcmắt về phía phòng Tần Thạnh đã đặt.
"Phiền nhất là... người đó của em cũng ở đây." Tần Thạnh cười khổ.
Lần này thì đến lượt Khánh Đệ chẳng có gì để nói, sớm biết sẽ trùng hợp thếnày, thà hôm nay kể cho anh nghe về Tần Thạnh còn hơn.
"Có muốn gộp lại một bàn cùng ăn không? Hay là chúng ta thanh toán rồi rờiđi?" Tần Thạnh hỏi.
Khánh Đệ suy nghĩ về vế sau kia, lập tức từ chối, "Cùng ngồi đi, vốn cũngchẳng có gì, lén lén lút lút càng thêm mờ ám".
Bây giờ sự ngượng ngùng đã tan, Tần Thạnh tưởng tượng cảnh hai người lặng lẽrời khỏi sau khi hẹn hò gặp gỡ, khóe môi bất giác nhếch cao như muốn cười. "Anhsang phòng bên cạnh chào hỏi một câu, không biết lát nữa người đó của em sẽ thếnào."
"Anh đừng làm loạn thêm nữa!" Khánh Đệ nói với theo anh, cảnh cáo.
Mấy tháng gần đây Diệp Thận Huy đi đi về về giữa ba nơi thành phố Tứ Cửu, TếTây và Tế Đông. Với địa vị này, rất nhiều người đảm nhiệm các chức vụ khác nhautrong Tập đoàn Kim An giúp Diệp Thận Huy lo lắng công việc hằng ngày, nhưngnhững vấn đề quan trọng mấu chốt thì mình vẫn phải đích thân xuất chinh.
Tiêu chuẩn Diệp Thận Huy theo đuổi từ xưa tới nay trong Tập đoàn Kim An làhiệu quả, thêm cả sự hỗ trợ từ cổ đông trẻ tuổi Khương Thượng Nghiêu, địa phươngcũng có chính sách hỗ trợ, Nhà máy thép Kim An đã mua máy móc về nơi xây dựngxưởng, bắt đầu tiến hành xây dựng.
Hơn hai tháng đi đi về về, không biết lúc nào công văn chính thức trên bộ mớiđược chuyển xuống. Trước khi công văn trên bộ chuyển xuống, Diệp Thận Huy đi lạivới Khương Thượng Nghiêu và Tần Thạnh, bàn về mục tiêu công việc mấy tháng tớilà điều cần thiết.
Trong điện thoại, Tần Thạnh đã nói có hẹn, Diệp Thận Huy nghỉ ngơi ở kháchsạn, sau đó cùng Khương Thượng Nghiêu đến Ẩm Thủy Cư dùng bữa.
Không ngờ Tần Thạnh lại ở ngay phòng bên cạnh, Diệp Thận Huy quả thực chẳngbiết phải nói sao. Không biết là người thế nào, mà có thể khiến Tần gia đại côngtử bỏ cả việc công, đến nơi phong cảnh thanh nhã thế này để gặp gỡ đàm đạo?
Quay lại từ phòng vệ sinh, Diệp Thận Huy ngồi xuống đối diện Khương ThượngNghiêu, nói: "Có lẽ lát nữa bí thư sẽ mời chúng ta qua đó".
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Thận Huy về Khương Thượng Nghiêu là do bố vợ PhóKhả Vi, nhân vật có thể khiến người lăn lộn trong chốn quan trường bao năm nhưPhó Khả Vi hết lời khen ngại, cũng khiến anh ta tò mò. Quả nhiên nghe danh khôngbằng gặp mặt, sau nhiều lần tiếp xúc, anh ta còn tìm thấy bóng dáng thời trẻ củamình trong con người Khương Thượng Nghiêu. Hoặc nói cách khác, xuất phát điểmcủa người thanh niên ấy không giống mình, nhưng tư duy nhanh nhạy, sự quật cườnghoàn toàn tương đồng, thậm chí còn có phần hơn.
Những lời khen ngợi dành cho Khương Thượng Nghiêu càng nhiều hơn sau khi thấpthoáng được nghe Phó Khả Vi kể về xuất thân của anh. Khởi điểm của mỗi ngườikhông ai có quyền lựa chọn, nhưng sự nỗ lực và phương hướng trong cuộc hànhtrình sau này là thứ mà bản thân khống chế được. Có thể đi bao xa? Có thể nắmđược bao nhiêu cơ hội? Càng ở trong nghịch cảnh càng kích thích tiềm năng pháttriển.
Với mong muốn được trọng dụng người tài, Diệp Thận Huy dần dần coi KhươngThượng Nghiêu là bạn, chứ không còn đơn thuần chỉ như người hợp tác làm ăn nữa.Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận về sự thống nhất trong đầu tư vốn cho Nhàmáy gang thép Kim An, nhận được cái gật đầu của Tần Thạnh, Diệp Thận Huy đã kểcho Khương Thượng Nghiêu nghe về lai lịch của vị bí thư mới này.
Mấy năm nay, những cán bộ cao cấp con nhà quyền thế mà Khương Thượng Nghiêugặp cũng không ít, ngang ngược như Trạch Trí, nũng nịu như Ba Đình Đình, rắn nhưTạ Tín Dương, thanh cao tự trọng như Bành Tiểu Phi. Nhưng nói về tố chất cá nhânvà năng lực thực tế, thì không ai bắt kịp Tần Thạnh.
Lần đầu gặp mặt, Khương Thượng Nghiêu đã thấy nghi ngờ về xuất thân của TầnThạnh, đặc biệt là khi nhắc đến Tần Thạnh, Ba Tư Cần luôn tỏ thái độ rất bí ẩn.Ngay cả Mạnh Thời Bình ở Bắc Kinh xa xôi nghe nói Nhà máy gang định đặt ở VấnSơn dưới bàn tay thống trị của Tần Thạnh cũng cảm thấy kinh ngạc. Vì vậy KhươngThượng Nghiêu hết sức thận trọng về hành vi và lời nói trước mặt Tần Thạnh.Những gì Diệp Thận Huy tiết lộ đã chứng minh cho suy đoán của anh trước đó, đằngsau bộ mặt vờ tỏ ra kinh ngạc, trong lòng Khương Thượng Nghiêu dậy lên cảm giácvui mừng.
Đối với bất kỳ người làm ăn nào, có mối quan hệ tốt với nhân vật bình thườngchỉ nghe nói trong truyền thuyết thế này có nghĩa là gì không cần nói cũngbiết.
Đang trò chuyện, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Diệp Thận Huy đột nhiên phá lêncười: "Tào Tháo đến rồi".
Vị "Tào Tháo" ấy đang đứng ở cửa, vẻ mặt hối lỗi, nói: "Tứ ca, thật xin lỗi,thực sự là...", Tần Thạnh nói xong liền bước lên trước bắt tay hai người, rồimời họ sang phòng bên cùng ngồi.
Khương Thượng Nghiêu khách sáo, hỏi: "Liệu có tiện không?".
"Tiện." Tần Thạnh bất giác toát mồ hôi, "Phòng bên còn có một người bạn vừavề Vấn Sơn, nói chuyện rất thú vị, chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không cógì quan trọng cả".
Đến bước này rồi, chẳng nhẽ lại nói thẳng với đối phương là tôi và vợ anhđang đóng cửa ăn cơm tâm sự, thế khác gì tự tát thẳng vào mặt mình. Tần Thạnhđành tiếp tục vờ đến cùng. Cũng may bình thường Tần Thạnh vẫn luôn điềm tĩnh nhưvậy, nên người khác không thấy có gì bất thường.
Ba người gọi phục vụ tới nói muốn đổi sang phòng bên cạnh ngồi chung. TầnThạnh đứng ở cửa đón khách, đầu tiên để Diệp Thận Huy vào trước, sau đó KhươngThượng Nghiêu cũng theo sau. Vừa bước vào, Khương Thượng Nghiêu đã thấy bóngngười quen thuộc ngồi ở bàn khẽ đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc ngắn, ánh mắt xuyênqua Diệp Thận Huy, nhìn mình mỉm cười.
Sau khi ra tù, Vương lão đầu vẫn làm nghề cũ. Mấy năm nay Khương ThượngNghiêu mò được khá nhiều món thú vị từ chỗ ông ta.
Khương Thượng Nghiêu là người theo chủ nghĩa thực dụng. Ngày sinh nhật củaKhánh Đệ, anh tặng cô một bức họa. Trong lòng anh, chẳng còn thứ gì vừa đángtiền vừa thuận mắt như bức họa ấy nữa. Trên đường đến gặp cô, anh còn cảm thấythứ đồ bí mật này rất hợp để làm quà.
Anh tặng Đàm Viên Viên một món đồ trang trí nhỏ, còn tặng Chu Quân chiếc máyảnh mà anh ta khao khát từ lâu.
Số tiền nhỏ đó không đáng gì với anh, nhưng lại thể hiện được sự cảm kíchgiữa hai người, mua được vẻ thân thiện của bạn cô, thu hoạch quá lớn. Hơn nữa,anh rất hiểu tính cách Khánh Đệ, giúp đỡ trực tiếp dù cô có nhận cũng chẳng vuivẻ gì. Chu Quân là người thông minh, Khương Thượng Nghiêu ngầm bày tỏ cho anh tabiết nên trả lương và thưởng cho Khánh Đệ hợp lý hơn, đồng thời mỗi khi Khánh Đệnghỉ phép cũng thuận lợi hơn.
Nhưng, Chu Quân sao lại chẳng hiểu ý anh? Anh ta cũng định từ chối, song vôtình vừa nhận được một hợp đồng quảng cáo. Hợp đồng ấy không giống như chụp ảnh,mà là video quảng cáo cần sử dụng máy ảnh đó.
Ham muốn khó kìm nén, nghĩ đi nghĩ lại Chu Quân vẫn nhận chiếc Hasselblad, cóđiều tối đó nhân lúc Khánh Đệ và Đàm Viên Viên xuống nhà mua bia, anh ta đã tặnglại Khương Thượng Nghiêu một món quà nhỏ.
Chu Quân vẻ mặt thần bí, lưu luyến không nỡ nói: "Thứ này không đắt tiền bằngHasselblad, nhưng nếu tôi nổi danh rồi thì chắc chắn nghìn vàng cũng chẳng đổiđược".
Đó chính là bức ảnh nhỏ của Khánh Đệ. Dây váy của cô tuột xuống vai, hai tayôm gối bán nude ngồi xổm dưới đất, tựa như cảm nhận được cả nỗi đau tới vỡ vụncủa trái tim, hai mắt mở to nước mắt giàn giụa, vô cùng đơn độc và tuyệtvọng.
Ngón tay Khương Thượng Nghiêu thoáng run rẩy, gần như nhìn thấu nỗi thống khổkhắc cốt ghi tâm của người yêu. Qua ánh mắt cô, anh có thể nhìn thấy những gì côthấy, sự tuyệt vọng khiến người ta xót xa tới cực độ.
Khương Thượng Nghiêu kỳ lạ nhận ra đó là cái gì. Anh xin lỗi, anh mím chặtmôi, trái tim thắt lại nhả ra ba chữ.
"Theo tôi, cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn, ít nhất thì người ta cũngtốt hơn anh." Chu Quân nói thế
Tần Thạnh đang giới thiệu Diệp Thận Huy với Khánh Đệ. Cô cười dịu dàng, rấthài hòa với khí chất trầm tĩnh toát ra từ người cô, nhưng vẻ mặt cô càng điềmtĩnh, thì trong lòng Khương Thượng Nghiêu càng cuồn cuộn nổi sóng.
Họ quen nhau thế nào? Quen bao lâu rồi? Đã đến bước nào rồi? Hương vị chuanồng của cơn ghen bỗng chốc trào dâng, nghĩ đến cảnh cô nắm tay người khác, dùngánh mắt chăm chú từng dành cho mình nhìn người khác mỉm cười, trái tim anh quặnđau đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
"Không cần giới thiệu nữa, đây là vợ tôi." Anh không khách khí nói thẳng vớiTần Thạnh, ánh mắt quấn chặt lấy Khánh Đệ. Khánh Đệ nghe xong cắn chặt môi, mặtthoáng ửng hồng, ánh mắt hiện vẻ hoảng hốt.
Sự hoảng hốt đó thật sự đã khiến cơn giận của anh bùng nổ. Khương ThượngNghiêu chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới phản ứng của hai người bên cạnhnữa. Anh bước đến kéo tay Khánh Đệ, lúc này mới quay sang nói với hai người kia:"Diệp đại ca, Bí thư Tần, xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt".
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trong tay anh không có bất kỳ phản kháng nào. KhươngThượng Nghiêu vẫn nắm chặt, không cho cô cơ hội được thoát ra. Anh cứ thế kéo côxuống lầu, chẳng buồn quay đầu lại.
Dù Diệp Thận Huy là người giao thiệp rộng, chuyện gì cũng gặp rồi, nhưng vẻgượng gạo của cảnh lén lút rồi bị bắt tại trận thế này rất ít phải chứng kiến,đặc biệt một trong hai nhân vật chính lại là bạn tốt của mình. Cho tới khi haingười kia khuất bóng khỏi đầu cầu thang, Diệp Thận Huy mới quay đầu nhìn TầnThạnh.
Diệp Thận Huy rất hiểu tính cách và phẩm chất của người bạn này, cũng chưatừng nghe nói Tần Thạnh là người thích nhòm ngó vợ người khác, nhưng nghĩ đinghĩ lại, lý do nào cũng không thể giải thích nổi tình cảnh tối nay. Vì vậy ánhmắt thăm dò của Diệp Thận Huy mang theo cả chút nghi ngờ.
Vẻ mặt Tần Thạnh vẫn rất ngượng ngùng, ngoài ra, ánh mắt còn có cả nỗi buồnbã, "Tứ ca...", sau đó thở dài, "Đôi khi chậm một bước là muộn cả đời".
Bước chân Khương Thượng Nghiêu vừa dài vừa gấp, khiến Khánh Đệ mặc váy bóphải khó khăn lắm mới bước kịp để sóng đôi cùng anh, nhưng tay vẫn bị anh nắmchặt tới phát đau. "Anh nhẹ thôi, em đau tay quá." Cô khẽ cầu khẩn.
Anh mở cửa xe, đẩy cô vào trong. "Tim anh còn đau hơn." Anh áp sát gần vàocô, cố ý hạ thấp gằn giọng nói bởi tâm trạng anh đang phải kiềm chế hết sức.
Khánh Đệ quan sát khuôn mặt phẫn nộ của anh, đôi mày chau lại như cố nén cơngiận và nỗi ghen tuông xuống, thật là gượng gạo. Tức giận nhìn cô chằm chằm vàigiây, rầm một tiếng, anh đóng cửa xe lại, vòng qua ghế bên kia. Khánh Đệ cúi đầunhẹ bóp bàn tay đỏ hồng, cố gắng che giấu nụ cười trên môi. Cô nghĩ, hình nhưđây là lần đầu thấy anh ghen, bộ dạng thật quá đáng yêu.
Lên xe, anh cố ý quay mặt đi không nhìn cô, không khí đặc quánh như nghe thấycả hơi thở nặng nề của anh. Một lúc sau khi anh bình tĩnh lại, Khánh Đệ vẫn giữim lặng, lén nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh khi cho xe chạy ra khỏi công viên HàLoan.
Những ánh đèn đường lướt qua, càng khiến khuôn mặt anh rõ nét trong bóng tối,ánh mắt nhìn thẳng kiên định. Khánh Đệ nghĩ, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ nhấtthời không biết nên nói gì, muốn hỏi rất nhiều, nhưng giả dụ câu trả lời chẳngnhư mong muốn, thà không hỏi còn hơn.
"Anh biết Tần Thạnh là ai không?" Cô cố ý chọc tức anh.
Anh lạnh lùng liếc xéo cô một cái, rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Sau mộthồi trầm mặc, Khánh Đệ gần như từ bỏ câu hỏi này, anh mới trả lời: "Là con trailớn của Tần Bá Viễn, cháu đích tôn của Tần Trọng Hoài".
Giọng anh bình thản, tựa như hai người kia chẳng phải là nhân vật đáng để anhnhắc đến.
Khánh Đệ cười thầm, ngay sau đó nụ cười cứng lại trên môi.
"Trong mắt anh, anh ta cũng chỉ là người bình thường thôi, từ người giỏi tớingười không giỏi cũng chỉ khác biệt nhau ở giây lát."
"Nói chuyện tử tế bình thường không được sao?" Khánh Đệ chau mày,"Anh...".
Tiếng phanh gấp khiến lời Khánh Đệ đột ngột im bặt, rồi liên tục nghe thấytiếng bánh xe chà xát với mặt đường, Khương Thượng Nghiêu nghênh ngang dừng xegiữa đường lớn, cánh tay giơ ra, nâng cằm Khánh Đệ lên, bắt cô phải nhìn thẳngvào mình. “Muốn anh phải nói tử tế thế nào? Cả thế giới này đều biết em có quanhệ với Tần Thạnh, chỉ mình anh là không biết. Anh và anh ta cùng ngồi ăn cơm baonhiêu lần, thì bị người ta cười thầm bấy nhiêu lần! Còn nữa, mới về nhà được haingày đã vội vội vàng vàng hẹn hò với anh ta, đấy là còn bị anh bắt gặp, anhkhông bắt gặp thì sao? Bị người ta chụp mũ lên đầu che cả mắt, anh còn có thểnói năng tử tế thì không phải đàn ông nữa, mà là cái bình phong rồi!"
Nghe thấy mấy từ cuối, Khánh Đệ cố nhịn cười, lặng lẽ quan sát người đàn ôngđang lửa giận phừng phừng này. Hơi thở của anh gấp gáp, ánh mắt hằn rõ vẻ tứcgiận và đau lòng, gân xanh nơi thái dương giật giật, nghiến chặt răng, dường nhưđang dùng hết sức để kiềm chế.
"Bạn, chỉ là bạn."
Trong phút chốc, lửa giận nơi mắt anh càng bốc cao, từng từ, từng từ hỏi cô,"Vậy sao em lại đỏ mặt?".
"Anh nói em là vợ anh." Khánh Đệ lườm anh.
Câu trả lời khiến anh nghệch ra, tiếng còi xe phía sau giục giã, anh bực bộibấm mấy tiếng đáp lại. Sau tiếng còi dài, anh thăm dò hỏi tiếp: "Vừa rồi em sợgì chứ?".
"Anh nói em là vợ anh." Khánh Đệ nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Hình như anh chưahỏi em, em cũng chưa nhận lời".
Anh ngượng ngùng nhìn cô chăm chú, cổ họng như mắc nghẹn nói không ra lời,lực ở tay thả lỏng hơn, những ngón tay vuốt ve cằm cô, cuối cùng chầm chậm trượtxuống cổ cô. Đột nhiên anh cúi đầu, ngậm chặt hai môi cô cắn một cái. Khi KhánhĐệ kêu một tiếng bất mãn, anh mới từ từ ngẩng mặt lên, mắt thâm sâu, tâm trạngkỳ lạ như bất chợt trào dâng, như có cả niềm vui.
"Em cố ý phải không?" Anh trầm giọng hỏi.
"Chỉ mình anh được phép động chút là vờ đáng thương, lừa bịp em, khiến em đaulòng thương xót, quan tâm mà không kịp an ủi, còn không cho phép em..."
Lúc này anh chỉ muốn cuốn chặt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang cằn nhằn không ngớtkia, hoặc còn muốn trừng phạt nụ cười tinh quái vừa rồi của cô. Anh càng tiếnsâu, cô càng ra sức tránh. Vào giây phút đạt được tâm nguyện, anh thỏa mãn rênlên một tiếng hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, ngực áp sát vào cơ thể mềm mạicủa cô, gần như muốn ôm cô sang hẳn ghế lái ngồi.
Lúc hơi thở bắt đầu đứt đoạn, anh mới bừng tỉnh, đặt Khánh Đệ ngồi lại ghếphụ, nhấn ga vọt đi.
Hơi thở Khánh Đệ thoáng như ngừng lại. Cô vờ tỏ ra trấn tĩnh nhìn thẳng phíatrước. Không khí trong xe tĩnh lặng, kiểu tĩnh lặng này thật vô cùng đặc biệt,mê mị, quấn quýt, khiến người ta lười biếng chẳng muốn cố gắng gì cả. Trong lúchít thở, cảm nhận được sự chuyển động xung quanh, như sắp xảy ra chuyện gì,nhưng lại không thể nào kháng cự, đành lặng lẽ chờ đợi.
Khách sạn của vợ lão Lương dù chỉ là khách sạn ba sao, nhưng Khương ThượngNghiêu ở lâu, lại là khách hàng có mối quan hệ, nên phục vụ đặc biệt chứ khôngbình thường. Hai nhân viên gác cửa bên ngoài sảnh vừa thấy bóng xe anh lập tứcra đón. Khương Thượng Nghiêu xuống xe, vòng qua bên Khánh Đệ. Cửa vừa mở, bắtgặp đôi mắt thâm trầm đen láy đó, anh hít sâu một hơi, tim rung động, giơ haitay ra định ôm cô xuống.
Mặt Khánh Đệ thoáng ửng hồng, nhanh chóng ngăn đôi tay đầy dục vọng của anhlại. Anh ném chìa khóa cho người gác cửa, rồi sải từng bước dài kéo cô vào thangmáy.
Cửa thang máy còn chưa khép hẳn, anh đã vội vã kéo cô vào lòng, tì vào tayvịn màu đồng bên trong. Lúc xúc động có chút không khống chế nổi sức mạnh, KhánhĐệ ấm ức khẽ rên lên một tiếng, ngay sau đó bị anh ngậm chặt hai môi.
Nụ hôn kéo dài từ tầng một lên tầng chín. Cửa thang máy mở ra, Khánh Đệ khẽtránh đầu sang một bên, vừa thở được một hơi đã lại bị anh ngậm chặt. Bàn tayanh di chuyển đến eo cô, ngay sau đó cô có cảm giác mình bị bế bổng lên.
Tà váy quấn lấy chiếc quần dài của anh, anh ngậm chặt môi cô, nuốt hết cả hơithở lẫn không khí của cô, dựa vào cảm giác mà lần mò vào phòng.
Anh đặt Khánh Đệ xuống. Chiếc lưỡi nhỏ của cô khiêu khích quanh vòm miệnganh, mang lại cảm giác thật tuyệt diệu. Khương Thượng Nghiêu run lên, đánh rơichiếc thẻ từ trong tay xuống đất.
Anh quỳ xuống nhặt lên, nhưng đôi chân trắng nõn kia thu hút sự chú ý củaanh. Khương Thượng Nghiêu vừa lần mò tìm trên sàn, vừa vuốt ve chân cô, rồi khẽhôn lên đó.
Môi cùng bàn tay anh bắt đầu trượt dần lên trên, từ bắp chân tới đầu gối.Thấy tay anh sắp trượt vào váy, Khánh Đệ đột nhiên khôi phục lý trí, khẽ khàngnhắc, "Camera".
Anh dùng gót chân đóng cửa lại, ngón tay không thể khống chế lần ra sau lưngkéo khóa váy xuống.
Anh hỏi trong hơi thở đứt quãng: "Anh ta từng hôn em thế này chưa?".
Một lúc sau, Khánh Đệ mới hiểu ra anh đang hỏi ai, "Chưa".
"Thế này thì sao?"
Bàn tay nóng bỏng của anh áp sát vào da thịt mềm mại của cô, cùng lúc đó ấncô xuống, "Chưa".
Đôi môi anh quấn quýt bên môi cô, nhiệt độ trong phòng như cao thêm mấy phần,Khánh Đệ thở gấp hôn lên cổ anh, tay đặt lên tấm lưng trần của anh, lúc này mớinhận ra anh còn nóng hơn cô.
"Thế này thì sao?"
Mắt anh dục vọng mờ đục, cố gắng chống chọi với sự khiêu khích của cô. Cáchmột lớp chăn mỏng vẫn thấy nỗi thèm khát của anh, trong lòng cô càng thêm khaokhát mãnh liệt. Sự giày vò đó khiến cô không kìm được trừng mắt lườm, "KhươngThượng Nghiêu, trong lòng anh, em là loại người ấy sao? Anh có làm hay không?Không thì mau mặc quần áo rồi ra ngoài đi!".
Anh kinh ngạc lườm lại cô, sau đó thì thầm, "Không trừng phạt em không đượcrồi!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]