Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, todần.
"Vào đi!"
"Chú Đức!" Quang Diệu đứng ở cửa. Vốn trầm tínhlà thế mà hôm nay anh ta cũng vui mừng ra mặt không thể giấu giếm.
Khu Đức chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng quayđầu, chăm chăm ngắm rặng liễu già bên đê, hít một hơi thật sâu, sau đó quay ranhìn Quang Diệu, trầm giọng hỏi: "Phán quyết thế nào?".
Quang Diệu nhếch cong khóe môi, "Nói là tội phạmcó tiền án, phải phạt nặng, phạt nghiêm. Chú Đức, Nhiếp Nhị bị phán tử hìnhrồi".
Đầu Khu Đức bỗng nổ bùng một tiếng như có dòngđiện xẹt qua, vui mừng cực độ. Trước mắt ông bất chợt tối lại, loạng choạng,Quang Diệu nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy cánh tay ông.
Khu Đức nắm chặt tay Quang Diệu, mấy giây saumới từ từ buông ra, ngăn Quang Diệu đỡ mình tới ghế sô pha. "Tin này chắc chắnchứ?", ông hỏi.
"Chắc chắn. Đám phóng viên truyền hình và báochí của tỉnh vây chặt cổng Tòa án không giọt nước nào chảy ra được, tối nay chắcchắn tin sẽ đưa. Nhưng chú Đức, nghe nói Nhiếp Nhị đòi kháng cáo."
"Điều này là đương nhiên." Khu Đức trầm ngâm,chầm chậm phân tích, "Nhiếp Nhị một lúc khai ra nhiều người như thế, thái độnhận tội lại rất hợp tác, có lẽ hắn hy vọng sẽ được giảm án thành tù chung thân.Nhưng, thiết án như sơn, cơ hội của hắn quá thật rất mong manh".
"Chú Đức, vậy Ngụy Kiệt..."
Khu Đức đột nhiên mỉm cười, "Quang Diệu, cónhững chuyện phải nhìn toàn cục. Ngụy Kiệt dù bị 'song quy', nhưng vụ án của hắnchắc sẽ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410878/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.