Chương trước
Chương sau
Trong lúc nói chuyện, Chu An An giơ tay lên, vừa định đánh xuống thì ngay lập tức cổ tay đã bị Nguyễn Tinh Vãn giữ lại. Cô ta còn chưa kịp hoàn hồn, mặt đã nhận ngay một cái tát thật mạnh.

 

Chu An An mở to mắt không thể tin nổi, giọng nói vô cùng phẫn nộ:

 

"Cô dám đánh tôi? Cô thực sự dám đánh tôi! Nguyễn Tinh Vãn, cô..."

 

Nguyễn Tinh Vãn nhìn cô ta với vẻ mặt không biểu cảm: "Nếu không thì sao, còn phải mời cô ngồi xuống uống trà sao?"

 

Chu An An hét lớn ra ngoài: "Còn đứng đó làm gì, mù hết rồi à!"

 

Vừa dứt lời, ngay lập tức có vài người đàn ông bước vào từ bên ngoài.

 

Chu An An mạnh mẽ đẩy Nguyễn Tinh Vãn ra, ánh mắt hung dữ:

 

"Đập hết cho tôi, đập tan tành, đừng để lại bất kì thứ gì hết!"

 

Nguyễn Tinh Vãn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thoáng nhìn qua mấy người đàn ông chuẩn bị động thủ:

 

 "Tôi không biết các anh là người nhà họ Chu hay họ Chung, nhưng chỉ cần các anh dám động tay, tôi sẽ không để yên đâu. Đến lúc đó, nếu truy cứu trách nhiệm, có thể Chu An An sẽ không sao, nhưng các anh thì không ai trốn thoát được đâu."

 

Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau, nhất thời đứng ngẩn ra đó, chần chừ không tiến mình i.



 

Bọn họ đều là người Chu An An mang từ Chu gia đến, đều nghe lệnh của Chung Hiền, nhưng cũng biết rằng Nguyễn Tinh Vãn là vợ cũ của Chu Từ Thâm. Mặc dù cô không được Chu gia coi trọng, nhưng vị trí của Chu An An trong gia đình Chu gia cũng không phải là quá cao.

 

Trong trường hợp Nguyễn Tinh Vãn thực sự tìm nhà họ Chu để đòi công lý, nhà họ Chu có thể sẽ không làm gì Chu An An, chỉ quy trách nhiệm lên đầu bọn họ.

 

Thấy mấy người đàn ông còn do dự, Chu An An hét lớn:

 

"Chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng cô ta có thể làm gì các anh sao? Một người đàn bà không biết xấu hổ như cô ta, nhà họ Chu không ai coi trọng cô ta, sống c.h.ế.t cũng không ai quan tâm! Nếu các anh không nghe lời tôi, có tin tôi ngay lập tức nói với dì không! Đừng ai trong số mấy người mong sống yên ổn!"

 

Đúng lúc này, một bóng người bước vào studio.

 

Trình Vị liếc nhìn xung quanh, bước đến bên Nguyễn Tinh Vãn, hỏi: "Tinh Vãn, có chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên đáp: "Không có gì, chỉ là một người điên dẫn người đến gây rối mà thôi."

 

Trình Vị nhìn về phía Chu An An, chân mày hơi nhíu lại, cảm giác như đã từng thấy cô ta ở đâu đó.

 

Vài giay sau, anh nói: "Cô là cô Chu đúng không?"

 

Chu An An liếc nhìn anh một cái, trong ánh mắt đầy khinh thường và chế nhạo: "Anh là ai mà dám nói chuyện với tôi?"

 

Nói rồi, cô ta lại khinh bỉ nói với Nguyễn Tinh Vãn: "Bên cạnh cô quả thật không bao giờ thiếu đàn ông, nói cô không biết xấu hổ thật là quá khen cô rồi."



 

Trình Vị mặc kệ, chỉ có điều trong ánh mắt anh tăng thêm mấy phần lạnh lùng:

 

 "Tôi là Trình Vị của Khoa Học Công Nghệ Tinh Động, cô Chu không coi trọng tôi cũng không sao, chỉ là phiền cô về nói với ba cô rằng, dự án hợp tác trước đây mà ông ấy đã bàn với chúng tôi, Tinh Động không dám trèo cao, mong ông ấy tìm đối tác khác."

 

Chu An An bực bội: " Khoa Học Công Nghệ Tinh Động là cái quái gì, biết mình không với mình i thì cút xa ra, đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi!"

 

Nguyễn Tinh Vãn nói: "Chu An An, tôi chỉ cho cô ba mươi giây để rời khỏi đây."

 

"Cô nghĩ cô có thể đe dọa tôi sao? Chỗ dựa của cô chẳng qua chỉ là tên con hoang đó, giờ hắn cũng không có ở Nam Thành, cô có thể làm gì tôi?"

 

Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt: "Nếu tôi đoán không sai, Chu Tuyển Niên chắc đã cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra."

 

Nghe vậy, Chu An An nghiến chặt răng, đôi mắt đầy thù hận.

 

---

 

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.