Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Chu Từ Thâm trầm xuống, cằm hơi căng ra, sau vài giây mới nghe máy.

 

Trong điện thoại, bác sĩ nói: "Chu tổng, vừa xuất hiện tình trạng bất ngờ, nhưng đã tạm thời kiểm soát được, không có vấn đề gì, chỉ là vẫn cần tiếp tục theo dõi, không thể lơ là."

 

"Biết rồi." Chu Từ Thâm nhìn đồng hồ, "Tối nay tôi sẽ đến."

 

Bên kia, Hứa Nguyệt nhận điện thoại: "Tiểu Thâm, con không cần đến đây, ở đây mẹ sẽ chăm sóc tốt, con đến cũng không giúp được gì."

 

Chu Từ Thâm nói: "Được."

 

Sau khi cúp điện thoại, Chu Từ Thâm đứng dậy, đứng trước cửa sổ lớn nhìn bầu trời dần tối đi.

 

Trước đây đối với anh mà nói, con cái chỉ là một thứ phụ thuộc mà thôi, có hay không cũng không quan trọng, anh sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình vì một thứ nhỏ bé xa lạ.

 

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh lại có thể từ ánh mắt mong chờ của Nguyễn Tinh Vãn mà bắt đầu tò mò về cái thứ nhỏ bé đó sẽ như thế nào khi sinh ra.

 

Khi cái thứ nhỏ bé đó còn chưa mở mắt, bàn tay nhỏ nhăn nheo có thể chính xác nắm lấy ngón tay của anh, tim anh không khỏi mềm đi một chút.

 

Đột nhiên anh hiểu được tại sao cái thứ nhỏ bé xấu xí, gây phiền toái đó lại quan trọng đến vậy đối với Nguyễn Tinh Vãn.

 



Một lúc sau, anh gọi Lâm Nam vào: "Đi An Thành, đặt chuyến bay sớm nhất." (thanh niên biết nhớ con rồi đấy haha ai có con cũng vậy thôi, thoát làm sao được)

 

Lâm Nam cúi đầu: "Vâng."

...

Nguyễn Tinh Vãn vốn nghĩ rằng gã khốn Chu Từ Thâm đó sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ sau hai ngày náo loạn, anh ta đột nhiên yên tĩnh trở lại.

 

Khi cô đang thở phào nhẹ nhõm, studio lại nhận được hoa hồng liên tiếp mấy ngày.

 

Bùi Sam Sam nói: "Đây đã là ngày thứ ba rồi, rốt cuộc là ai vậy, thật bí ẩn, cũng không để lại tên."

 

Cô gái mới được tuyển vào cửa hàng tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Ruan xinh đẹp như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi."

 

Bùi Sam Sam nhất thời không đoán ra được, hoa hồng này rốt cuộc là do Trình Vị hay ai khác gửi đến.

 

Nếu là Trình Vị, thì hành động này quá nhanh rồi, cậu ta và Tinh Tinh nhiều năm mới gặp lại một lần, chưa nói gì mà đã bắt đầu gửi hoa theo đuổi, thì có hơi tùy tiện quá.

 

Nhưng nếu là người khác...

 

Bùi Sam Sam đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, liên tục lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu, nếu gã khốn Chu Từ Thâm gửi hoa tỏ tình thì đúng là quá kinh dị rồi.



 

Bùi Sam Sam suy nghĩ mãi không ra, liền chạy đi hỏi Nguyễn Tinh Vãn: "Tinh Tinh, cậu nói xem hoa này là ai gửi, cậu có nghi ngờ ai không?"

 

Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày: "Sao cậu chắc chắn là gửi cho mình, nhỡ đâu là gửi cho cậu thì sao?"

 

"Thế thì càng không thể, bao năm nay bên cạnh mình chỉ có mỗi cái gã khốn Lý Ngang kia, ngoài ra còn có ai khác đâu."

 

So với Bùi Sam Sam, Nguyễn Tinh Vãn cũng không vội: "Vậy thì chờ xem, người gửi sẽ xuất hiện ngay thôi."

 

"Vậy cũng phải, người đó đã chuẩn bị nền sẵn rồi, đã đến lúc xuất hiện rực rỡ."

 

Hoa hồng lại được gửi thêm hai ngày nữa, cuối cùng người gửi hoa cũng xuất hiện tại studio.

 

Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy người đến, sắc mặt lạnh xuống: "Là cô à."

 

Chu An An khoanh tay trước ngực, gương mặt đầy vẻ trào phúng: "Không thì cô nghĩ là ai, Quý Hoài Kiến sao, hay là Chu Từ Thâm? Nguyễn Tinh Vãn, cô đúng là đồ mặt dày, đến bây giờ còn nghĩ cách gả vào nhà giàu. Phá hủy hôn ước của tôi và anh Hoài Kiến, cô cảm thấy rất hả hê đúng không?"

 

Nguyễn Tinh Vãn lạnh nhạt nói: "Tôi có gì mà hả hê, chỉ là thấy vui thôi, Chu An An cô quên lời tôi nói rồi sao."

 

Sắc mặt Chu An An lập tức thay đổi: "Cô cũng đừng quên lời tôi nói! Tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.