Ngày lễ lao động mùng một tháng năm đến nhanh như gió thổi. Hai ngày trước khi đến, Lục Duy đã báo cho cậu thời gian đến cụ thể của cậu ta, là chiều ngày ba mươi.
Giữa trưa ăn cơm xong, Mộ Niên ngay lập tức đến nhà ga đón Lục Duy.
Đợi một lúc liền thấy được bóng dáng quen thuộc của thằng bạn chí cốt.
Đã hơn nửa năm không gặp, Lục Duy vẫn không hề thay đổi.
“Mẹ ôi đông chết tôi rồi!” Lục Duy đi đến trước mặt Mộ Niên đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, “Sao thấy ông không thay đổi gì nhỉ.”
“Ông cũng thế mà!” Mộ Niên nhìn thằng bạn, cầm lấy cái túi to trong tay cậu ta, “Về rồi nói sau.”
Ngồi trên xe bus, Lục Duy ôm túi, tựa lưng vào ghế ngồi hỏi: “Buổi tối ngủ nghê thế nào đây? Lại chen chúc một giường với ông thì thôi tôi đi thuê phòng khách sạn.”
Giường trong ký túc xá của Mộ Niên rộng 1,2 mét, ngủ một mình thì không sao nhưng không đủ cho hai người nằm. Lần trước Lục Duy đến ngủ một lần, ngày hôm sau liền kiên quyết ra khách sạn thuê phòng.
“Hắc hắc, lần này không cần ngủ chung. Lần này Lô Vũ về nhà, tôi nói với nó rồi, tôi ngủ giường nó còn ông ngủ giường tôi.”
Nghe vậy, Lục Duy thở phào nhẹ nhõm.
Về đến ký túc xá, Lục Duy hết ngó trái lại liếc phải, “Chả thay đổi gì sất.”
Mộ Niên thả túi của cậu ta xuống, cười trả lời: “Thay đổi cái gì chứ, ở sắp hai năm rồi, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-nhu-chiec-banh/2104427/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.