Nghe đến lời này, tay Mộ Niên khựng lại, cậu kinh ngạc nhìn Lục Duy: “Sao ông lại nghĩ ra thành như thế được nhỉ? “
Lục Duy nhìn thoáng qua hướng Thịnh Diệc Thanh vừa rời đi, “Chậc chậc” hai tiếng: “Đây gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
“Ăn có thể ăn bậy, cơ mà nói thì không thể nói bậy a. Người ta là ông chủ, có tiền có sắc lại có tài, tiêu chuẩn hẳn là phải rất cao rồi. Hơn nữa, nhìn tuổi tác của người ta cũng sắp ba mươi, làm sao có thể không có người yêu. Quan trọng nhất là, đồng tính luyến ái đâu phải chỗ nào cũng có?” Mộ Niên không cho là thật, nói: “Hẳn là ông tưởng tượng lung tung thôi.”
Lục Duy phản bác: “Lúc anh ta đến đây, ánh mắt 100% dính vào ông. Nhìn tôi còn mang ý đề phòng, tôi làm sao có thể nhìn sai được. Ông xem mùng một tháng năm người vào đây đông như kiến cỏ, thế mà ông vừa vào được một lúc anh ta đã lò dò xuất hiện, không kỳ quái sao?”
“Ờ, ông cứ đoán bừa đi, thám tử lừng danh Lục Duy!” Mộ Niên hoàn toàn không định tiếp tục đề tài này.
“Vậy chúng ta làm thí nghiệm đi?”
“Ông đủ rồi đó… Rảnh quá hả?”
“Sợ gì chứ, ông xem, ông chủ Thịnh vừa từ trong bếp đi ra.” Lục Duy ánh mắt ý muốn bảo cậu nhìn qua.
Mộ Niên quay đầu. Đúng vậy, Thịnh Diệc Thanh lúc này đang đứng sau quầy, bởi vì có nhiều người nên hắn cũng phải đi hỗ trợ. Mộ Niên đưa tầm mắt chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-nhu-chiec-banh/2104428/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.