Có những điều giấu kín trong lòng, khôngdám mong đợi rồi đột ngột đến khiến cô xao động.
Lúc La Thanh Phong bước xuống cầu thang, anh nhìn thấyVu Dương đang đứng giữa một đám người to lớn. Mặc dù ở trong nhà nhưng Vu Dươngvẫn đeo kính râm hiệu Gucci, không biết có phải vì cô ta cảm thấy nếu đeo kínhnhư thế thì nhìn sẽ oai phong hơn không?
La Thanh Phong phủi lớp bột màu trên tay, từ từ bước đến trước mặt Vu Dương.
Nhìn vào đôi kính đen không dễ chịu chút nào nhưng La Thanh Phong không tránhné, bởi Vu Dương đã bày ra thế trận để chiến đấu, anh không muốn trước khi thổikèn đã bại trận, mặc dù anh chưa bao giờ giành vẻ vang trước người phụ nữ này.
Vu Dương nhìn bức tường trống trơn với vẻ cao ngạo, nghiêng đầu cười lạnh lùng,“Leo, lâu rồi không gặp. Không ngờ... phòng tranh của anh lại không làm ăn đượcnhư thế này.”
La Thanh Phong đút hai tay vào túi quần, cười sảng khoái, “Đúng, vừa khaitrương đã có người đến phá rối, ngược lại còn phải bồi thường rất nhiều tiền.Thật là bất hợp lý.”
Vu Dương ngẩng đầu, nụ cười trên khóe miệng hiện lên rõ hơn, “Thật sao? Nhưngnếu không khai trương, tiền thuê nhà, điện nước, nhân công vẫn phải trả định kỳđúng không?”
La Thanh Phong không nói gì.
“Vậy phải làm thế nào mới được?” Vu Dương cười đắc ý, “Không bán được tranh,không có thu nhập. Nếu tôi rút tiền đầu tư, phòng tranh sẽ không thể tiếp tụctồn tại được. Lý tưởng của anh sẽ... tan theo mây khói, thật sự là rất đángtiếc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/2217253/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.