Sự cẩn thận này biến thành thói quen, dầndần khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi như bị bọc trong một cái kén mà khôngbiết phải làm thế nào để cắn đứt nó.
Hàn Hiểu luôn không hiểu: rốt cuộc một người có thể cóbao nhiêu chiếc điện thoại? Hay nói cách khác, rốt cuộc một người cần bao nhiêusố điện thoại mới đủ dùng?
Rõ ràng là một số điện thoại lạ, nhưng khi nhận điện cô không ngạc nhiên khinghe thấy giọng nói của Hình Nguyên. Phát hiện ra điều này, Hàn Hiểu cảm thấyvô cùng mệt mỏi, “Nhà anh bán điện thoại à?”
Ở đầu bên kia, Hình Nguyên cười lớn, “Nhà tôi không bán điện thoại, nhưng ngườigọi điện đang được treo biển bán. Người đó cao một mét tám mươi ba, sức khỏetốt, ngoại hình đẹp, tính cách phóng khoáng, có thể mua bằng tiền mặt hoặc trả góp,cô Hàn có hứng thú không?”
Hàn Hiểu hừ một tiếng, mắng nhỏ một câu: “Đồ mặt dày.”
Bỗng nhiên Hình Nguyên để điện thoại ra xa, hạ giọng nói nhỏ vài câu gì đó, cóvẻ như đang trao đổi công việc với người bên cạnh. Sau đó, Hàn Hiểu nghe thấycó tiếng cửa kêu nhè nhẹ, cô không nén được buồn phiền: Rốt cuộc không biếtngười này đang làm gì?
Lát sau, giọng Hình Nguyên lại vang lên, “Lại lên sàn thi công rồi sao?” Lúcanh ta hạ giọng xuống, cô cảm thấy có một cảm giác ấm áp đặc biệt, âm điệu hơingân lên, có gì đó... mê hoặc và quyến rũ.
Không hiểu vì sao, Hàn Hiểu nhớ đến chiếc bánh ga tô sô cô la anh ta để lại vàhương vị ngọt ngào của nó trong bóng tối.
Lúc đó trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/20246/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.