Chú nói cho cháu biết, những người phụ nữcó trách nhiệm với công việc chắc chắn sẽ có trách nhiệm với gia đình.
Trước mắt là một màn mưa trắng mênh mông, không cóđiểm đầu và cũng không nhìn thấy điểm cuối. Cả thế giới bị bao trùm trong âmthanh của nước.
Xương toàn thân như vỡ vụn, cô có một cảm giác vô cùng đau đớn. Hàn Hiểu muốnvuốt nước ở trên mặt nhưng cánh tay cô nặng như đeo cả ngàn cân, không giơ lênđược. Trong lúc trời đất vần vũ, cô mơ hồ nhìn thấy máu chảy thấm ra bộ đồngphục màu vàng chanh, ở phần đùi có một mảng màu máu đỏ tươi nhức mắt rồi nhanhchóng tan lẫn vào nước mưa. Cả người tê cứng, cô hoàn toàn không xác định đượctrên người mình bị thương những chỗ nào.
Đầu kêu ong ong, bên tai là tiếng nước chảy khiến Hàn Hiểu không phân biệt đượcđó là âm thanh của tự nhiên hay trong đầu mình.
Quần áo bị ướt hết, máy điện thoại cũng ngấm nước, phát ra tiếng kêu bất thườngdưới lớp áo ngoài. Không biết Hồ Đồng có nghe thấy câu trả lời của cô không,không biết nhân viên kỹ thuật bên thi công đã quay về hết chưa. Nếu Hồ Đồngtrực tiếp về phòng điều khiển trung tâm, thì lúc này ở công trường, cô chỉ cóthể dựa vào chính mình.
Không thể cứ nằm ở đây chờ đợi.
Hàn Hiểu lảo đảo chống tay ngồi dậy, lúc chạm vào dây an toàn cô mới nhớ ra đầudây bên kia vẫn còn buộc vào chiếc cột đổ. Hàn Hiểu bỗng nhiên giật mình, nhìntheo hướng dây an toàn, nhận ra chiếc cột đang đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/2217252/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.