Trước mặt anh ấy mình luôn rất nhếch nhác,mất hình tượng. Mình chưa bao giờ nhếch nhác như thế...
Mìnhchưa bao giờ sống thật với bản thân mình như thế.
Khi họ bắt xe đến Băng Dụ Câu, đã là buổi sáng sớmngày hôm sau.
Sức khỏe của Hàn Hiểu vẫn còn rất yếu. Thức ăn lỏng không thể giúp cô hồi phụcnăng lượng nhanh chóng, chưa vào đến trong núi, Hàn Hiểu đã bắt đầu thấy hoamắt chóng mặt.
Người lái xe taxi rất trẻ, gặp hai cô gái nên nói rất nhiều, “... Thời gian nàyhàng năm thường có nhiều người đến Băng Dụ Câu ngắm lá phong. Nhưng các cô đếnđây không đúng lúc, khu nghỉ dưỡng đã đóng cửa. Nghe nói đã xảy ra sự cố, nửaquả núi đã bị bịt kín...”
Hàn Hiểu mở to mắt, “Sự cố gì?”
Người lái xe taxi lắc đầu, “Nghe nói là rò rỉ khí than nên có vụ nổ lớn. Thànhphố đã cử người đến kiểm tra.”
“Thật hay giả?” Quách Dung Dung nghi ngờ nhìn anh ta rồi nhìn vẻ kinh ngạc củaHàn Hiểu, “Không thấy trên đài báo đưa tin...”
Người lái xe thở dài tỏ vẻ từng trải, “Có lẽ là tin bí mật. Hôm qua tôi vừa đưamột phóng viên tới đây, khi đến mới biết những người làm việc ở đây đã đi hết,chỉ có một nhân viên gác cửa già vừa điếc vừa câm nên không hỏi được thông tingì...”
Quách Dung Dung nói phụ hoạch rồi quay đầu nhìn Hàn Hiểu đang nhắm mắt lại,không biết đang nghĩ gì. Cô không hiểu được vì sao Hàn Hiểu vừa tỉnh lại đãnằng nặc đòi đến đây. Hơn nữa nhìn sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/2217217/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.