Anh là một trong những điều quan trọngnhất cuộc đời cô. Trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy những năm thángtuổi trẻ của mình với những tình cảm đẹp đẽ nhất.
Hàn Hiểu đi bộ đến.
Trong hoàn cảnh thời gian rảnh rỗi như lúc này, cô tình nguyện đi bộ. Bởi vìlúc đi bộ trên đường, người ta có thể tự do suy nghĩ lung tung... hơn nữa, dùsao cũng có thể coi đi bộ là một môn thể thao.
Người đó luôn phê bình cô không chịu rèn luyện...
Hàn Hiểu lắc đầu, ánh mắt nhìn sang bên kia ngã tư, dừng lại trên bóng dáng haingười đàn ông đang nhàn rỗi đứng ngoài cửa phòng tranh... Những ký ức khi lầnđầu đến phòng tranh hiện lên trong đầu cô giống hệt hình ảnh cô nhìn thấy lúcnày khiến cô bỗng nhiên sinh ra ảo giác.
Hàn Hiểu đứng đó không biết bao nhiêu lâu, cho đến khi hai người đàn ông đónhận ra cô, đưa tay vẫy gọi cô, ngay cả động tác vẫy tay cũng giống hệt nhưtrước đây.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy chua xót, cô định thần lại rồi chầm chậm bướcsang.
Không muốn nhìn La Thanh Phong, Hàn Hiểu cố ý nhìn lên cửa sổ phòng tranh. Vừanhìn, cô đã nhận ra câu nói trong điện thoại của Thôi Hạo - “Trời đất lại đảolộn rồi” có nghĩa là gì.
Đúng là trời đất đảo lộn.
Không những biển hiệu được dỡ xuống, các tác phẩm trưng bày cũng bị thu lại,vài người đàn ông giống như công nhân đang đeo găng tay xếp các bức tranh vàothùng. Tường bốn phía trống rỗng, trong phòng hỗn độn và lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/2217213/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.