Nhốt mình trong căn phòng, chính là phòng ngủ của Hề Dung Diệp. Khưu Đông Bách ngồi bệt dưới nền, dựa lưng vào chiếc giường, ánh mắt đau thương đỏ trạch cứ cố định về phía trước ngắm nhìn bức ảnh của cô được treo trên tường, rồi đưa chai rượu trên tay lên miệng nốc từng ngụm nuốt xuống.
Cô có thể đánh anh, mắng anh, tại sao cô không làm mà lại chọn cách ra đi?
Anh đã biết mình sai, tại sao cô không cho anh cơ hội để sửa đổi, dù chỉ một lần?
Cốc…cốc…
“ Đông Bách, tôi và Tẫn Dực vào được không? ”
Lúc này, Vu Duẫn cùng Đinh Tẫn Dực và có cả ông bà Khưu đều đứng bên ngoài, mặc dù lo lắng vô cùng nhưng họ không tự tiện xông vào, mà lịch sự muốn hỏi qua ý kiến của anh.
“ Tôi muốn ở một mình, hai cậu về đi! ”
Nghe thế, Đinh Tẫn Dực lên tiếng:
“ Chúng tôi sẽ uống rượu cùng cậu. ”
“ Không cần, tôi muốn yên tĩnh! ”
Bốn người bên ngoài nhìn nhau, lắc đầu thở dài rồi chậm chạp bước đi xuống phòng khách, tôn trọng quyền riêng tư của anh.
“ Dung Diệp thực sự quá ngốc, chuyện gì cũng có thể giải quyết, sao lại dùng cách đó? ”
Bà Khưu đau lòng rươm rướm nước mắt sau câu nói của Vu Duẫn, bên cạnh lúc nào cũng có ông Khưu dìu đỡ, do cơ thể của bà hiện tại rất yếu ớt, cú sốc mất cháu chưa nguôi lại mất thêm người mà bà xem như con ruột.
Không những thế, bà ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3462759/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.