•Năm ngày sau…
Suốt mấy ngày tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy xác của Hề Dung Diệp, thế càng làm cho Khưu Đông Bách đau lòng và dằn vặt, cho người tìm kiếm nhiều hơn.
Cô không biết bơi là sự thật, rơi dưới hồ nước cũng chết huống chi dưới biển mênh mông sâu thẩm, dường như không có một chút hy vọng mong manh cho rằng Dung Diệp vẫn còn sống.
Và cũng siêng suốt mấy ngày hôm nay, không là việc của Dung Diệp thì Khưu Đông Bách không ra khỏi căn phòng ấy, chìm trong men rượu và hình bóng cô, khuôn mặt điển trai ngày nào đã tàn tạ thấy rõ, tóc tai rũ xuống và râu ria cũng bắt đầu mọc ra lỏm chỏm.
Quá mức xót bạn thân, nên sau khi Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn tan làm đã hẹn với nhau đến Khưu Gia gặp anh.
Vừa bước vào cửa chính, bà Khưu đã chạy ra, lên tiếng:
“ Hai con khuyên giúp cô, mấy nay Đông Bách nó không ăn gì cả, cứ nhốt mình trong phòng uống rượu, tiếp tục như vậy thế nào cũng sớm nhập viện. ”
“ Dạ, để hai đứa con lên khuyên cậu ấy! ”
Thế nhưng, Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn mỗi người mang theo một chai rượu lên phòng tìm Khưu Đông Bách. Mở cửa ra, thấy anh đang ngồi trên sofa hút thuốc, lưng dựa về sau thành ghế và hướng mắt nhìn lên trần nhà, dĩ nhiên với anh mỗi đêm không thể nào thiếu rượu, chỉ có những lúc say đến bất tỉnh anh mới có thế hết đau và tạm ngưng nhớ về hai mẹ con Dung Diệp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3463282/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.