Mở cửa đi vào phòng ngủ, ánh mắt của Phùng Khiếu Khâm đầu tiên nhìn lên trên giường, xem cô gái đang nằm ở đó đã tỉnh hay chưa.
“ Cậu Khâm! ”
Dì Thu cúi đầu, lùi ra xa chiếc giường, hai vị bác sĩ và y tá cũng thế, sau đó lên tiếng:
“ Chúng tôi xin phép! ”
Căn phòng sau đó chỉ còn Phùng Khiếu Khâm và cô gái ấy, anh ấy bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, khẽ nâng bàn tay của cô gái đó lên ôm ấp, bàn tay còn lại vuốt ve nhè nhè da mặt mịn màng, ánh mắt đắm chìm không dứt.
“ Dung Diệp, sao em lại ngốc như thế, anh ta có xứng đáng hay không? ”
Người yêu cô ở đây, chân tình cũng ở đây, tại sao Hề Dung Diệp cô không một lần nhìn lại mà cảm nhận?
Trưa nay, Phùng Khiếu Khâm đến thăm Dung Diệp, trùng hợp chợt thấy có một chiếc xe vừa lái ra khỏi cổng lớn Khưu Gia, loáng thoáng nhìn thấy Hề Dung Diệp đang ngồi vị trí ghế lái. Thế nên, anh ấy lập tức bảo Ngụy Trí chạy theo, nhiều lần có ý định vượt lên chặn lại nhưng không thể, còn bị kẹt xe suýt mất dấu, làm chậm trễ thời gian.
Cũng may không đến quá muộn, anh ấy vẫn kịp thời cứu được.
Lúc này, Hề Dung Diệp lờ mờ mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Phùng Khiếu Khâm, đồng tử đen láy khẽ dao động qua lại, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh nơi đây.
“ Đây là biệt thự riêng của tôi. ”
Cô cụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3462758/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.