“ …cảm ơn chú và dì đã cưu mang, yêu thương, chăm sóc cho Dung Diệp, tạm biệt! ”
Trên mảnh giấy trắng, là vài dòng chữ Hề Dung Diệp đã viết để lại cho ông bà Khưu, tỏ lòng biết ơn cả hai đã giúp đỡ giữa lúc cô chơi vơi nhất.
Và khi đọc hết, nước mắt của bà Khưu đầm đìa ướt đẫm khuôn mặt, đau lòng vô vàn.
Đến xế chiều, khi ánh nắng chói chang đã dịu nhẹ vài phần, có thông tin về Hề Dung Diệp từ cảnh sát. Lúc ấy, Khưu Gia nhốn nháo, bà Khưu suy sụp tinh thần suýt ngất xỉu, còn riêng Khưu Đông Bách thì như kẻ điên, muốn cùng với đội cứu hộ xuống biển tìm kiếm người thương.
Vu Duẫn giữ chặt anh lại, lên tiếng:
“ Cậu bình tĩnh chút đi Đông Bách! ”
“ Nếu đổi lại là cậu, thì cậu có bình tĩnh được không? ”
Lúc này, Đinh Tẫn Dực cũng cất lời:
“ Chỉ nhìn thấy chiếc xe ở đây thì không thể khẳng định được điều gì, có khi Dung Diệp dừng xe ở đây để đi dạo đâu đấy thì sao? ”
Và cũng chỉ là khuyên nhủ bạn thân, chứ trong lòng dường như xác định Dung Diệp đã nhảy xuống biển tự vẫn. Thực sự, đến giờ phút này, cả Đinh Tẫn Dực anh và Vu Duẫn đều không thể nghĩ ra rằng, mọi việc lại đẩy đi xa tới như vậy.
Xuất phát từ một bài báo gây ra, khiến cô hiểu lầm bỏ đi rồi gặp tai nạn dẫn tới sảy thai, sau đó đến tự vẫn kết thúc cuộc đời.
Khưu Đông Bách thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3459633/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.