Tôi cứ tưởng ông sẽ tức giận mà quát thẳng vào mặt tôi, tôi đã nghĩ nếu ông làm thế thì tôi cũng sẽ đứng im cho ông mắng vì tôi đáng bị thế, vì tôi đã phụ lòng tin của ông, vì ngay từ đầu ông đã biết tôi không phải là cô con gái gia đình có điều kiện, xinh xắn du học đó đây mà bố đã hứa gả, ngay từ đầu ông đã biết tôi vốn chỉ là một đứa con của vợ trước bị đuổi khỏi nhà từ hồi còn nhỏ xíu.
Thế nhưng ông không tức giận, mẹ chồng cũng không tức giận, mẹ thậm chí còn đứng ra bênh vực cho tôi, mỗi tội ông bà càng như thế thì tôi lại càng thấy đau lòng.
Tôi nhớ lần đầu tiên ông về nhà tôi, nhà tôi đơn sơ thôi, lúc đó anh Toàn lại đang bệnh nặng nữa nên căn nhà lại càng thêm đơn giản, thế mà bố chồng tôi vẫn vui vẻ chuyện trò, ngồi đánh cờ uống trà với bố tôi cả buổi ngoài vườn, mẹ chồng cũng không còn là khách lạ nữa, mẹ xuống hẳn dưới bếp phụ nấu nướng với mẹ tôi.
Sau này chúng tôi cưới nhau rồi ông cũng chẳng bao giờ thắc mắc, thậm chí số tiền hai tỷ đã đưa cho bố ruột tôi ông cũng chưa từng hỏi tới. Lúc nào ông cũng động viên tôi, lúc nào cũng sợ Duy làm cho tôi buồn lòng, thậm chí có lần ông còn nói là tôi đã thiệt thòi khi lấy Duy.
Tôi không thấy mình thiệt thòi, ngược lại còn cảm thấy mình đã quá lời trong cuộc hôn nhân này, vốn ngay từ đầu lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652224/chuong-32.html