Trống ngực tôi thót lại một cái, tôi gật đầu :
-Con… chào mẹ ạ.
-Không dám, hôm nay tôi lại còn phải tới tận đây để gặp được vợ của con trai thế này đây, chứ nghe nói cô bận rộn lắm, đến thời gian đi ăn với tôi một bữa cũng không có cơ mà?
Cổ họng tôi tự nhiên khô khốc, nghẹn đắng, chẳng trách hôm nọ chỉ vì tôi không tới hẹn mà Duy lại uống rượu đến say khướt như vậy, vì lần đầu tiên hẹn tôi đi để gặp mẹ mình nhưng tôi lại không tới, vì tôi đã làm cho mẹ Duy không hài lòng.
Nếu thế thì tôi quá sai, đổi lại là bất cứ ai thì cũng sẽ giận như thế cả.
Giờ thì tôi đã biết vì sao cái Vy nhất định cứ nằng nặc bắt tôi tới đưa đi viện như thế, mấy cái trò bẩn thỉu này ngày nhỏ nó làm suốt, tôi thì ngây thơ nên cũng bị nó lừa suốt, sau này anh Toàn dạy cho khôn ra nên mới không bị nữa, chẳng ngờ mới rời khỏi anh chưa được bao lâu tôi lại ngu trở lại, mà lần này xem ra còn ngu hơn tất cả những lần trước gộp lại chứ chẳng đùa.
Rốt cuộc tôi cũng không biết nó làm như thế làm cái quái gì nữa, thích anh rể nó, hay tiếc vì ngay từ đầu đã không tự mình gả cho Duy, hay chỉ đơn giản là vì muốn phá tôi?
Nhưng dù vì cái gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã bị nó lừa rồi, nói ra thì cũng chẳng ai tin, thế nên thôi, giải thích làm gì nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652221/chuong-31.html