Tôi biết hắn bịa chuyện, mà kinh nghiệm đau thương sau chừng ấy thời gian sống chung với hắn là cứ hễ hắn bắt đầu bịa thì nên im, vì càng cãi thì hắn lại càng bịa, cuối cùng chỉ thiệt thân mà thôi.
Qua hôm sau vừa từ cổng trường bước ra thì thấy có một chiếc xe đang đậu ở đó, ban đầu tôi không nghĩ là đợi mình nên chỉ định bước nhanh qua nhưng chỉ mới được mấy bước thì Vy từ trên xe gọi vọng xuống:
-Chị An, chị An.
Rồi nó mở cửa bước về phía tôi hỏi:
-Chị đang định đi tới cửa hàng à?
-Ừ.
-May quá, thế chị đưa cái này cho anh Duy dùm em nhé, hôm nọ anh ấy để quên, giờ em về quê có việc nên không đưa tới được.
Vy vừa nói vừa đưa cho tôi cái áo khoác, vừa nhìn là tôi đã nhận ra đây là áo của Duy, trước đây có vài lần Duy mặc nhưng mấy lâu nay thì không thấy nữa.
Tôi giật mình một cái rồi cười gượng gạo:
-Ừ, để chị đưa cho.
-Vâng, à, hay sẵn đây mình ghé quán cà phê phía trước một lát đi chị, lâu lắm giờ chị em mình không nói chuyện với nhau.
Thấy tôi chần chừ Vy giục:
-Đi chị, giờ này chị có tới thì cũng không có anh Duy ở đó đâu, anh Duy mới gọi cho em nói là đi gặp khách hàng.
Tôi thì không muốn đi cùng nó, chúng tôi không thân thiết đến thế, cũng lại thấy hình như mình càng ngày càng khó chịu về sự xuất hiện của Vy, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652214/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.