Sân khấu hôm đó chỉ đơn giản thôi, dàn nhạc cũng đơn giản và khán giả ngồi dưới khán đài cũng đều đơn giản, không quần áo xúng xính cầu kỳ đẹp mắt như cảnh đi xem ca nhạc thường thấy, họ, những con người ngồi dưới khán đài hôm ấy chỉ mặc duy nhất một bộ đồ đồng phục không ai mong muốn: đồ bệnh nhân.
Anh Toàn tôi cũng là một trong số đó, có người còn vài sợi tóc ít ỏi lưa thưa trên đầu, có người thì tóc đã trở thành thứ gì đó trong hoài niệm xa tít tắp, có người còn cười nói vỗ tay nhiệt tình, có người mệt mỏi dựa lưng vào một người cùng cảnh ngộ nào đó còn khỏe hơn một chút, cũng có người không còn sức lực để đi ra tới đây nữa, họ ngồi xe lăn, trên tay vẫn cắm ống truyền.
Từng bài hát trên sân khấu lần lượt cất lên, có bài là sự thổn thức của một nuối tiếc nào đó chưa làm được, có bài diễn tả tâm trạng đau đớn tột cùng khi ngày ngày đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo, cũng có bài là cảm xúc da diết của một tiếng yêu chưa kịp nói thành lời…
Có đau đớn, có nuối tiếc, có dằn vặt bi thương nhưng trên hết sau cùng toát lên một hi vọng cháy bỏng, một hi vọng được sống trọn vẹn cho ngày hôm nay, cho ngay giây phút này, sau tất cả là tình yêu thương vô bờ bến của những người xung quanh dành cho họ, là gia đình, là ở một nơi nào đó vẫn có mái ấm đang ngóng đợi họ về, sau tất cả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652216/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.