Tôi giật mình quay lại thì thấy Duy đang đứng ngoài đó, nét mặt vẫn lạnh lùng nhưng không cau có, bố tôi gật gật:
-Ừ, con à, con tới lâu chưa?
-Cũng được một lúc rồi bố ạ, con thấy bố đang nói chuyện với vợ con nên chỉ đứng bên ngoài.
Bố tôi hơi lúng túng một chút:
-À.. Bố..Bố tới thăm anh của con An.
Duy chỉ hờ hững:
-Vâng, nếu bố tới thăm anh Toàn thì có thể tới, còn nếu để tìm vợ con thì bố cứ gọi cho con rồi con sẽ đưa vợ con về, bố không cần phải vất vả thế đâu.
Tôi cũng không biết vừa rồi Duy có nghe được tôi và bố nói chuyện hay không, cũng không biết Duy chỉ vô tình nói thế hay có ý gì hay không, chỉ thấy cơ mặt bố tôi như cứng lại một chút rồi mới nói tiếp:
-Đợt trước bố có nghe nói con mở cửa hàng nhưng chưa kịp chúc mừng con, để hôm nào rỗi bố ghé nhé.
-Không sao, người một nhà cả, bố khách sáo làm gì, bố đang bận thì cứ đi đi.
Tôi cứ tưởng bố sẽ hỏi thêm mấy câu về công việc ở cửa hàng, hoặc tình hình kinh doanh của cửa hàng chẳng hạn vì dù sao con gái ông cũng đang làm ở đó thế nhưng ông không hỏi thêm gì cả, chỉ gật đầu chào Duy rồi đi luôn.
-Tới lâu chưa? – Duy cất tiếng hỏi khi vừa bước vào phòng bệnh của anh.
-Một lúc rồi. Anh về lúc nào vậy?
-Mới.
-Thế anh tới tìm anh tôi à?
-Ừ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652211/chuong-25.html