Tôi cũng không biết bố sẽ quyết định chuyện dự án kia như thế nào, nhưng dù sao đi nữa thì ngay lúc này đây tôi thấy lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Từ phòng bố về đang định bước vào phòng luôn thì tôi thấy một bóng lưng đang đứng ở ban công, không phải mẹ chồng, cũng không phải cô Hoa, thế chắc là anh Dũng. Dù sao cũng còn sớm, về phòng cũng chưa ngủ được, mà Duy thì chưa về nên tôi định đứng lại hóng gió với anh Dũng một lát, nghĩ thế tôi bước lại gần cất tiếng :
-Chào anh.
Chưa nói xong câu thì cái lưng kia quay lại, một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc hiện ra, hắn hất hất hàm :
-Anh nào ?
Tôi chống chế :
-Anh chứ anh nào ? Anh về lúc nào vậy ? đã ăn gì chưa để tôi xuống bếp hâm lại thức ăn cho ?
Đáp lại sự nhiệt tình của tôi chỉ là câu nói cụt lủn :
-Cô đừng có lẻo mép.
Tôi hậm hực :
-Mặc xác anh, từ nay tôi sẽ không mở miệng ra quan tâm anh thêm câu nào nữa.
Nói thế nhưng một lát sau thấy Duy không về phòng tôi lại ngứa mồm hỏi :
-Muộn rồi còn đứng đây làm gì ? Anh không thấy đầy người bị cảm vì tắm khuya à ?
Khóe môi Duy cong lên một chút, chắc tại hắn thấy tôi cứ ăn nói bát nháo, nửa giây trước vừa tuyên bố không hỏi han, nửa giây sau lại tự vả nên hắn muốn chế giễu, sau cùng hắn thò tay lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652208/chuong-23.html