Vì cứ vắng nhà nhiều quá nên bố chồng cũng không hài lòng, ông bắt Duy phải về nhà ăn cơm mỗi tuần ít nhất ba lần, ở nhà chồng tôi việc các thành viên phải có mặt đầy đủ trong bữa ăn như một điều bắt buộc.
Bố chồng tôi nhìn Duy hỏi:
-Công việc ở cửa hàng thế nào?
Duy trả lời rất tự tin:
-Tốt bố ạ, lượng khách tới cửa hàng ngày một nhiều hơn.
-Ừ, làm gì thì làm, cũng phải biết cân bằng giữa công việc và gia đình.
-Vâng ạ.
Rồi bố quay sang tôi nói:
-Còn con, bố thấy tốt hơn hết thì tạm tời con cứ dạy ở trường cũ, sáng hai vợ chồng cùng đi, chiều nếu không có tiết thì tới cửa hàng với thằng Duy hoặc vào viện với anh con cho vui, sau đó hai vợ chồng cùng về, hôm nào lỡ nó có bận quá thì chịu khó đợi nó một chút cũng được.
Dù sao thì đó cũng là điều mà tôi muốn, mấy bữa nay cứ lưỡng lự chưa dám nói với bố việc xin ở lại trường, may mà hôm nay bố lại mở lời như thế, nhưng nếu tôi ở lại dạy ở trường cũ thì đồng nghĩa với việc Duy sẽ phải chở tôi về đúng giờ, xem ra bố chồng không muốn Duy cứ cắm mặt ở cửa hàng tới khuya như vậy rồi.
Quả nhiên chỉ một phút sau đó ông nói thêm:
-Bận mấy thì bận, chỉ trừ trường hợp bất khả kháng còn lại thì cần sắp xếp để cả nhà ngồi ăn cơm với nhau, bữa cơm phải đầy đủ các thành viên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652206/chuong-22.html